3
 
Điều tra mãi  tiến triển.
 
Anh  như chong chóng hai ngày liền  chợp mắt, suýt gục  đống hồ sơ.
 
Lãnh đạo thấy ,  lệnh bắt  về nghỉ, khỏe  hãy  .
 
Bất đắc dĩ,  đành về nhà.
 
  khi về,  vẫn  nhịn  ghé qua tòa nhà bên cạnh - nơi đào  t.h.i t.h.ể ,  một vòng.
 
Khu tập thể kiểu cũ, mấy năm gần đây dân  lục tục dọn  gần hết. Giờ  xảy  chuyện thế ,   càng hãi, dọn  ngay trong đêm.
 
Cả tòa nhà trống rỗng đến phát sợ.
 
Dù  là ma,  vẫn  kìm  run sợ cảnh tượng .
 
 nép  lưng , khẽ thì thầm: “Anh ơi, ở đây nguy hiểm lắm, đừng đến nữa.”
 
Vừa đặt chân  đây,   run lên bần bật.
 
Nỗi sợ lan    khiến  khó chịu.
 
Dĩ nhiên     lời  .
 
Anh  trong hành lang,  hiện trường từ xa.
 
Điếu thuốc chập chờn  đầu ngón tay, nửa gương mặt  chìm trong bóng tối,  thấy rõ biểu cảm.
 
Bỗng  di chân dụi tàn thuốc, thấp giọng :
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
 
“Không  là em đấy chứ?”
 
 buột miệng: “Gì cơ?”
 
Ngay  đó, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.
 
Anh nhặt tàn thuốc, lấy máy: “Có chuyện gì?”
 
Đầu dây bên  mơ hồ như giọng ba : “Con… về… ?”
 
Nhận   thể là ba,  vội vã áp sát   giọng ông.
 
Sau khi thành linh hồn  mới ,  khi  chết,  hiểu vì  ba  phát bệnh thần kinh, lúc tỉnh lúc mê.
 
Anh    , lúc    cũng lâm bệnh, nên lúc tỉnh táo ba   bảo  đưa   bệnh viện tâm thần tĩnh dưỡng.
 
Linh hồn  từ lúc thức tỉnh vẫn luôn  theo ,  rời  xa  nên  thể thường xuyên gặp ba.
 
Không  gặp thì  giọng thôi cũng .
 
Anh : “Giờ con đang về.”
 
“Con tìm… em… …”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thi-the-nu-trong-buc-tuong/2.html.]
Tòa nhà kiểu ống bắt sóng kém, giọng qua điện thoại đứt quãng.
 
Anh im khá lâu: “Nó sẽ về.”
 
Nói xong, hai cha con cứ thế im lặng thật lâu.
 
Ba  ở đầu dây bên  hình như    gì nữa, lầm bầm dặn mấy câu  cúp.
 
Anh còn giữ nguyên tư thế  điện thoại, khá lâu  đút máy  túi và   rời khu nhà.
 
4
 
Anh ghé cửa hàng tiện lợi mua thêm bao thuốc, hút mấy điếu xong mới chậm rãi về nhà.
 
Theo  suốt một năm nay,     ít khi về nhà.
 
Anh luôn trăm công nghìn việc, phần lớn thời gian đều ngủ ở văn phòng.
 
Số ít còn  thì  công tác, ngủ khách sạn.
 
Cả năm dường như chỉ  dịp lễ Tết  mới về nhà một chuyến.
 
Căn nhà   ,   , cũng   ba, trống .
 
Anh   cửa, lục lọi trong túi mãi mới thấy chìa.
 
Ổ khóa ít dùng rít lên két một tiếng, lắc lư hai cái  miễn cưỡng bật chốt.
 
Anh bật đèn,   ngưỡng cửa, rít nốt tàn thuốc, mới bước .
 
Rõ ràng đồn bảo  về nghỉ.
 
  như chẳng thể rảnh rỗi.
 
Anh lấy nước, trừ phòng  , quét dọn lau chùi trong ngoài  nơi.
 
Đến khi thời gian nghỉ còn  chỉ còn vài tiếng.
 
Anh mới tắm qua, tùy tiện  lên sô-pha nhắm mắt,  nhanh ngủ .
 
 canh bên  ,   quanh nhà một vòng.
 
Bày biện trong nhà gần như giống trong ký ức .
 
Chỉ là dấu vết về sự tồn tại của  gần như chẳng còn.
 
Có vẻ  thật sự ghét  đến chết, nên mới chẳng   thấy chút gì liên quan đến .
 
 thở dài.
 
  thật sự  nhớ  rốt cuộc   gì, để quan hệ với  tệ đến mức   khi chết.
 
Có lẽ việc  hóa thành linh hồn lưu  đây, chính là một loại trừng phạt.