Chúng  cẩn thận từng bước men theo cầu thang xuống , đặt chân đến một tầng hầm khá rộng rãi. Ánh đèn pin quét một vòng, lờ mờ hiện  vô  thiết  thí nghiệm kỳ lạ và những dãy tủ đựng hồ sơ cao ngất.
 
"Chúng  chia   tìm." Kỳ Hành chỉ tay về phía bên trái: "Anh sẽ kiểm tra những tủ tài liệu ở bên đó, còn em..."
 
Câu  của  đột ngột  nghẹn .  vội vàng  theo hướng mắt , và kinh hãi phát hiện  mặt đất xuất hiện những vệt sáng đỏ gần như vô hình – hệ thống báo động bằng tia hồng ngoại!
 
"Quả nhiên Mạc Trầm  từng đến đây." Kỳ Hành hạ thấp giọng , "Còn nâng cấp cả hệ thống an ninh nữa."
 
  xổm xuống, chăm chú quan sát cách bố trí của các tia hồng ngoại: "Xem  đây là kiểu giăng lưới chữ thập tiêu chuẩn,  cách giữa các tia  năm mươi centimet..."
 
"Em  thể vượt qua  ?" Kỳ Hành lo lắng hỏi.
 
 tự tin  thẳng dậy, phủi nhẹ vạt váy: "Cứ   trổ tài đây."
 
Hít một  thật sâu,  ưỡn  trong một tư thế ba lê cường điệu, chuẩn  nhấc chân qua vạch hồng ngoại đầu tiên. Ai ngờ chiếc váy quá bó,  nhấc lên   thấy tiếng "xoẹt" đau lòng –
 
"Ôi chiếc Chanel phiên bản giới hạn của !"  xót xa  đường chỉ váy  toạc một vệt dài.
 
Kỳ Hành vội  mặt , nhưng bờ vai  khẽ rung lên một cách đáng ngờ.
 
"Anh còn   hả!"  bực bội giật mạnh vạt váy vướng víu, để lộ chiếc quần bảo hộ bên trong: "Giờ thì thoải mái  đấy."
 
Lần   rút kinh nghiệm, trực tiếp  sấp xuống đất, bò trườn như một con sâu róm. Bò  nửa đường,  chợt nhận  một vấn đề: "Kỳ Hành,   vẫn  qua?"
 
"Anh..." Kỳ Hành hiếm khi lắp bắp, "Anh  thể qua ."
 
"Tại  chứ?"
 
"Anh...   dẻo dai cho lắm."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-bao-thu/27.html.]
  bò lùi về,  xổm xuống  mặt , săm soi từ  xuống : "Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Kỳ Thị, đến cả mấy cái tia hồng ngoại cỏn con  cũng  vượt qua  ?"
 
Vành tai Kỳ Hành  ửng đỏ: "Không  ai cũng  học ba lê ."
 
"Phụt..."   nhịn  bật  thành tiếng: "Vậy là   điệu múa 'thiên nga gãy cánh' của  dọa cho  hình  hả?"
 
"Là  tiếng váy em  xé rách   giật ." Kỳ Hành phản công.
 
Chúng  cứ thế cãi  chí chóe như hai đứa trẻ con,   quên mất  đang ở trong tình thế nguy hiểm. Cho đến khi chân  vô tình đá  một chiếc hộp kim loại nhỏ, phát  tiếng va chạm lanh lảnh, cả hai mới giật   hồn.
 
"Khoan ."  chợt nảy  một ý tưởng: "Sao cứ  khổ sở né tránh mấy cái tia hồng ngoại  nhỉ? Chúng  phá hủy chúng luôn   nhanh hơn ?"
 
Kỳ Hành nhíu mày lo lắng: " nếu kích hoạt báo động thì ?"
 
"Vậy thì  sẽ khiến cái còi báo động đó   cơ hội kêu lên."  lấy điện thoại từ trong túi , mở một ứng dụng quen thuộc: "Hệ thống báo động hồng ngoại cũng chỉ là một thiết  điện tử thôi mà, mà cứ là đồ điện tử thì..."
 
  chạm ngón tay  nút  ứng dụng, một loạt âm thanh tần  cao chói tai liền phát  từ chiếc loa điện thoại. Chỉ vài giây , chiếc đèn đỏ nhỏ xíu  bộ phát tia hồng ngoại liền tắt ngấm.
 
"Ứng dụng gây nhiễu sóng đấy."  đắc ý vẫy vẫy chiếc điện thoại: "Mua  mạng,  chín mươi chín tệ mà còn  bao cả phí ship."
 
Biểu cảm  gương mặt Kỳ Hành lúc  thật khó tả: "Rốt cuộc trong cái điện thoại của em còn chứa bao nhiêu thứ quái dị nữa  hả?"
 
"Đủ để đối phó với hầu hết  tình huống bất ngờ."  vỗ nhẹ vai : "Đi thôi, đại tổng tài, công nghệ  đổi cuộc sống mà."
 
Chúng  dễ dàng vượt qua khu vực chằng chịt những tia hồng ngoại c.h.ế.t tiệt , tiến sâu hơn  bên trong phòng thí nghiệm. Theo những manh mối mà    để , tài liệu về công thức sản phẩm   cất giấu trong một ngăn bí mật nào đó.
 
"Mẹ  là ở  viên gạch thứ ba tính từ bên trái của bức tường phía tây."     chiếu đèn pin lên bức tường loang lổ.
 
Kỳ Hành  bắt đầu cẩn thận kiểm tra từng viên gạch: "Tìm thấy , nhưng viên gạch ..."