Thiên Kim Biết Xem Bói - Chương 25-26-27
Cập nhật lúc: 2025-06-04 14:12:40
Lượt xem: 101
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Con có ý kiến gì thì cứ nói, nhưng chiếc vòng này bố nhất định phải cho con bé." Tô Chính Quốc kiên quyết nói, tuy ông vẫn chưa thể hoàn toàn chắc chắn Tô Tiểu Lạc chính là cháu gái ruột của mình, nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy cô gái nhỏ này, trong lòng ông luôn có một cảm giác thân thiết khó tả.
Vì vậy, dù những người khác nói gì, ông cũng phải đưa chiếc vòng này cho cô.
Trình Nhã tức giận không thôi, chiếc vòng này vốn nên dành cho con gái nhà họ Tô, nhưng bà nội Tô chỉ sinh được ba người con trai, nên chiếc vòng này vẫn chưa được trao đi.
Sau đó bà cụ định để dành cho cháu gái út, nhưng con bé lại mất tích.
Bây giờ chiếc vòng này lại muốn đưa cho một người ngoài, bà ấy làm sao nuốt trôi cục tức này.
Nhưng ông cụ đã quyết định, Trình Nhã cũng không còn cách nào khác. Bà ấy vẫy tay gọi Tô Vãn, bảo cô ta dìu mình về phòng.
Những người khác thấy vậy, cũng lần lượt rời đi.
Tô Chính Quốc chẳng hề bận tâm nói: "Bọn họ sống trong nhung lụa quen rồi, còn không bằng người dân ở vùng sông nước có khí phách."
Tô Tiểu Lạc đeo chiếc vòng vào cổ tay trái, hỏi: "Ông già, đẹp không?"
"Đẹp!" Tô Chính Quốc cũng không để ý cách xưng hô của Tô Tiểu Lạc, chỉ là đối với cô có cảm giác gần gũi khó tả: "Trễ rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."
Phòng của Tô Tiểu Lạc ở tận trong cùng trên lầu, nghe nói phòng đó có ánh sáng tốt nhất, là do bà nội Tô nhất quyết giữ lại cho cháu gái.
Ga giường chăn gối trong phòng đều là mới, còn thoang thoảng mùi nắng.
Chắc hẳn là để chào đón cô nên mới được thay mới.
Tô Tiểu Lạc cũng thật sự mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong, vừa nằm lên giường đã chìm vào giấc ngủ.
Những người khác lại không có giấc ngủ ngon như cô.
Để bù đắp cho Tô Vãn, Trình Nhã đã tặng cho cô ta một chiếc vòng ngọc bích chất lượng tốt. Nhưng điều này vẫn không thể xua tan cơn giận trong lòng Tô Vãn, chỉ có người được nhận chiếc vòng kia mới xứng đáng với thân phận cháu gái nhà họ Tô.
Cháu gái nhà họ Tô mới có tư cách kết hôn với Phó Thiếu Đình.
Tô Vãn trằn trọc mãi không ngủ được.
Còn Tô Viễn sau khi tắm rửa xong, cũng phát hiện vợ mình là Vương Thiến cứ như người mất hồn. Anh ta tiến lại gần, ôm vợ từ phía sau.
"Sao còn chưa ngủ? Hôm nay cô gái kia nói gì với em vậy?"
Vương Thiến xoay người lại, nhìn thẳng vào anh ta nói: "Cô ấy nói, nếu chúng ta muốn có con thì chuyển ra khỏi nhà họ Tô."
Tô Viễn nhíu mày, không để tâm đến lời nói của Tô Tiểu Lạc, chỉ ngáp một cái: "Lời cô ta nói em cũng tin à? Mẹ với mọi người không phải nói cô ta là kẻ lừa đảo sao?"
"Vậy sao cô ấy biết chúng ta không có con, tại sao lại nói chắc chắn như vậy, rằng chỉ cần chuyển ra ngoài chúng ta nhất định sẽ có con?" Vương Thiến chưa từ bỏ ý định hỏi.
Những năm qua thuốc bắc đắng nhất cô ấy cũng đã uống, phương pháp mang thai kỳ lạ nào cũng đã thử qua.
Dù là hố lửa, cô ấy cũng nhận.
Huống chi Tô Tiểu Lạc chỉ nói là chuyển ra khỏi nhà họ Tô.
Tô Viễn không thể không thừa nhận cô nàng lừa đảo Tô Tiểu Lạc này có chút thủ đoạn, vừa đến đã khiến vợ anh ta như bị ma ám vậy.
"Vợ à, có con hay không cũng không sao, nếu em thật sự muốn, chúng ta đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa."
Vương Thiến không vui quay lưng lại, lẩm bẩm nói: "Con nuôi sao có thể so sánh với con ruột được? Con ruột thì đánh mắng vài câu cũng chẳng sao, con nuôi mà anh thử xem, hàng xóm láng giềng chẳng phải sẽ chỉ trỏ sau lưng anh sao."
"Em đừng vội! Sau này rồi tính, đợi anh giải quyết xong việc cơ quan đã."
Tô Viễn chìm vào giấc ngủ, Vương Thiến tức đến nghiến răng. Người đàn ông vô tâm này, vậy mà vẫn ngủ được? Vương Thiến nghĩ đến mỗi lần về nhà mẹ đẻ, ánh mắt mọi người nhìn cô ấy, trong lòng cô ấy lại cảm thấy khó chịu.
Dù thế nào, cô ấy cũng phải thử.
Về chuyện làm sao để chuyển ra ngoài, cô ấy cũng đã nghĩ kỹ rồi. Cách này là do Tô Tiểu Lạc bày cho, Tô Tiểu Lạc được ông nội yêu quý như vậy, chỉ cần cô mở lời nhất định sẽ được.
Sáng sớm hôm sau, Vương Thiến dậy nấu bữa sáng cho cả nhà.
Cô ấy còn đặc biệt làm cho Tô Tiểu Lạc một bát bánh trôi.
Tô Hòa nhíu mày: "Chị dâu, chị thiên vị quá rồi đấy, chỉ có Tiểu Cửu mới có thôi à?"
Vương Thiến cười nói: "Tiểu Cửu chưa được ăn bao giờ mà? Sáng nay hơi vội, mấy hôm nữa chị làm cho các em."
Tô Hòa cũng chỉ nói đùa, cười với Tô Tiểu Lạc: "Em thử tay nghề của chị dâu chúng ta xem, bánh trôi này khác với bánh bán ở ngoài đấy."
"Cảm ơn chị dâu!" Tô Tiểu Lạc cười ngọt ngào, múc một viên bỏ vào miệng. Nhân vừng đen có thêm một mùi hương hoa thoang thoảng. "Đây là..."
"Ăn ra chưa?" Tô Hòa cười.
"Hoa hồng?" Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Lạc ăn loại bánh trôi này, không khỏi ngạc nhiên.
"Đúng rồi, là hoa hồng." Tô Hòa cười nói, "Chị dâu làm mứt hoa hồng, phết vào bánh mì cũng rất ngon."
"Nếu Tiểu Cửu thích, đợi hoa nở, chị làm cho em một lọ." Vương Thiến nịnh nọt nói.
Vốn dĩ cô bé Tiểu Lạc này đã lanh lợi xinh xắn, Vương Thiến nhìn cũng không thấy giống kẻ lừa đảo. Cũng không biết có phải do mong muốn được mang thai quá mãnh liệt hay không, mà cô ấy thật lòng muốn đối xử tốt với Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc sao có thể không nhìn ra tâm tư của chị dâu, nhưng cô vẫn ghi nhớ phần thịnh tình này trong lòng.
"Chị dâu vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, nhất định sẽ đạt thành tâm nguyện."
Tô Tiểu Lạc khéo miệng, Vương Thiến được dỗ dành vui vẻ, liền hỏi: "Tiểu Cửu thích ăn gì, tối nay chị dâu về làm cho em."
Tô Tiểu Lạc cũng không khách sáo với Vương Thiến: "Em muốn ăn sườn xào chua ngọt, với cả cá kho."
"Tiểu Lạc, chị dâu bận rộn cả ngày cũng mệt rồi, sao cô còn bắt chị ấy về nhà nấu cơm cho cô?" Tô Vãn thấy Tô Tiểu Lạc không khách khí như vậy thì rất chướng mắt.
Cô ta ở nhà họ Tô mười năm, đối với ai cũng khách sáo, không dám làm phiền một chút nào.
Còn Tô Tiểu Lạc này, cô dựa vào đâu chứ?
"Không sao đâu, Tiểu Cửu thích ăn thì chị làm cho em ấy. Nấu cơm là chuyện nhỏ, rất nhanh là xong." Vương Thiến chẳng hề bận tâm.
Thực ra con người rất kỳ lạ.
Bạn khách sáo với họ, ngược lại khiến họ cảm thấy xa cách.
Còn như Tô Tiểu Lạc này, Vương Thiến cảm thấy gần gũi hơn.
Tô Vãn thấy Vương Thiến nói vậy, trong lòng càng thêm khó chịu. Cô ta chỉ bênh vực chị dâu, ai ngờ người ta lại chẳng hề cảm kích.
Tô Chính Quốc thấy Tô Tiểu Lạc hòa đồng với mọi người trong nhà, tâm trạng rất vui vẻ: "Tiểu Cửu, cháu mới mười tám tuổi, hay là cũng theo Tô Vãn đi học đi!"
Mười tám năm qua chưa từng được đi học một ngày nào, Tô Tiểu Lạc cảm thấy ông cụ đang cố tình làm khó cô. Trí nhớ của cô rất tốt, mười mấy năm nay sách trong Đào Hoa Am đều đã được cô đọc hết. Không nói là thuộc làu làu, nhưng cũng coi như là nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng mà đi học...
Tô Tiểu Lạc cười từ chối: "Cháu nghĩ cháu có thể tỏa sáng ở những nơi khác."
"Tri thức là sức mạnh, cháu nghe lời đi." Tô Chính Quốc biết theo chính sách hiện hành, việc khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ diễn ra trong tương lai không xa.
"Cô ta đã đi học bao giờ chưa?" Tô Vãn khó chịu nói, "Cháu sợ cô ta không theo kịp."
"Vậy thì học từ lớp mười." Tô Chính Quốc nói.
"Không cần đâu ông, học lớp mười một luôn đi ạ!" Tô Tiểu Lạc vội vàng ngăn lại.
Trung học phổ thông là hệ hai năm, nếu học từ lớp mười, chẳng phải cô sẽ phải ngồi tù hai năm sao?
"Cũng được, nếu thật sự không theo kịp thì quay lại lớp mười ôn tập, hiệu trưởng trường trung học Dương Hoa là bạn chiến đấu cũ của ông, chỉ cần chào hỏi một tiếng là được!" Tô Chính Quốc cười tủm tỉm nói.
Chương 26:
Trường trung học Dương Hoa là trường cấp ba tốt nhất Vệ Thành. Năm đó, để gia đình không phải khó xử, Tô Vãn đã ngày đêm "dùi mài kinh sử" mới thi đỗ vào đây.
Hiệu trưởng và giáo viên đều nói rõ, trường Dương Hoa không tiếp nhận "cửa sau", muốn nhập học phải qua kỳ thi đầu vào.
Tô Vãn giấu nhẹm chuyện này, giả vờ nhiệt tình dẫn họ đến trường.
Tô Chính Quốc và Tô Tiểu Lạc không hề biết về kỳ thi đầu vào. Sau khi Tô Chính Quốc trò chuyện với hiệu trưởng Dương Chấn Hoa một lúc, nói rõ ý định của mình, Dương Chấn Hoa tỏ vẻ khó xử.
"Lão Tô à, không phải tôi không nể mặt ông. Ông cũng nói rồi, cháu gái ông từ nhỏ không được học hành đến nơi đến chốn. Học sinh trường Dương Hoa đều là những đứa trẻ ưu tú, nếu cháu gái ông không theo kịp, con bé sẽ rất vất vả, lại còn phải chịu đựng ánh mắt khác thường của các bạn học."
Tô Chính Quốc nhíu mày nhìn về phía Tô Tiểu Lạc. Ông không muốn cô buồn phiền.
"Từ bao giờ trường trung học Dương Hoa của chúng ta lại trở thành nơi ai muốn vào cũng được vậy?" Ôn Đình đứng ở cửa lớn tiếng nói.
Bên cạnh cô ta là một nhóm nam nữ sinh mặc đồng phục trường Dương Hoa, ánh mắt nhìn Tô Tiểu Lạc đầy vẻ thù địch.
Suy nghĩ của bọn họ ít nhiều cũng giống Tô Vãn. Trừ phi Tô Tiểu Lạc chứng minh được thực lực, nếu không bọn họ sẽ không chấp nhận cô.
"Hay là thôi đi!" Tô Chính Quốc nhìn đám học sinh bên ngoài, đứa nào đứa nấy lanh lợi như thành tinh, ông không nỡ để cháu gái mình đến đây chịu uất ức.
"Đúng đấy, nên biết mình là ai, nên đến nơi nào thì phải tự biết lượng sức mình." Ôn Đình đứng ở cửa mỉa mai.
"Không có chút thực lực nào mà cũng muốn vào trường Dương Hoa, thật nực cười."
"Nếu cứ ai muốn vào trường Dương Hoa cũng được thì mấy năm học ngày đêm của chúng ta chẳng phải là công cốc sao?"
Học sinh xôn xao bàn tán.
Dương Chấn Hoa quát lớn: "Các em còn không mau đi học? Giáo viên không quản được các em nữa rồi sao?"
Tô Tiểu Lạc đột nhiên thay đổi chủ ý, cô nói: "Cháu sẽ tham gia kỳ thi đầu vào."
"Tiểu Lạc, đừng làm liều!" Tô Chính Quốc lo lắng nói.
"Ông nội, ông yên tâm! Không sao đâu!" Tô Tiểu Lạc ghét nhất là có người vênh váo trước mặt mình, "Nhưng mà hiệu trưởng ơi, học sinh trường Dương Hoa đều không chịu khó học hành, chỉ thích hóng chuyện thế này sao? Môi trường học tập như vậy, cháu hơi nghi ngờ đây có phải là trường học tốt nhất Vệ Thành không?"
Lời chất vấn của Tô Tiểu Lạc khiến Dương Chấn Hoa mất mặt.
Dương Chấn Hoa tức giận quát: "Mấy đứa ra sân chạy mười vòng! Thầy muốn xem sau này còn ai dám không tập trung học hành nữa!"
Mấy học sinh vừa nghe, lập tức cuống quýt.
Ôn Đình nói: "Bắt chúng em chạy cũng được, nhưng chúng em phải tận mắt chứng kiến cô ta thi! Nếu có người gian lận vào trường Dương Hoa, vậy chúng em không học nữa cũng được!"
"Đúng, Ôn Đình nói đúng!"
"Nhất định phải tận mắt nhìn cô ta làm bài!"
"Không thể để một con sâu làm rầu nồi canh."
Mọi người nói năng hùng hồn, Dương Chấn Hoa cũng không còn cách nào khác, đành phải hỏi ý kiến Tô Chính Quốc và Tô Tiểu Lạc: "Hai người thấy thế nào?"
"Được!" Tô Tiểu Lạc rất sảng khoái đồng ý, chỉ vào bọn họ nói, "Ai không phục thì có thể thi cùng tôi."
"Nhưng nói trước, kẻ thua cuộc không chỉ phải chạy mười vòng mà còn phải vừa chạy vừa hô 'Tôi không bằng Tô Tiểu Lạc!'"
Thành tích học tập của Ôn Đình không phải là tốt nhất.
Cô ta vội vàng đẩy Tô Vãn ra: "Tô Vãn thi với cô, nếu cô thua, cô cũng phải chạy mười vòng, vừa chạy vừa hô 'Tôi là đồ bỏ đi! Đúng, tôi là đồ bỏ đi!'"
Tô Tiểu Lạc khinh thường nhìn cô ta: "Cô cũng chưa đến nỗi hết thuốc chữa, ít ra cô còn biết mình là đồ bỏ đi!"
"Tô Tiểu Lạc!" Ôn Đình tức giận hét lên.
"Hiệu trưởng, có thể thi được chưa ạ?" Tô Tiểu Lạc không thèm để ý đến cô ta, "Mong là thầy có thể lấy ra đề thi có chút trình độ, kẻo người ta lại nói thầy thiên vị."
Dương Chấn Hoa khó hiểu nhìn Tô Chính Quốc, ánh mắt như muốn hỏi: Không phải nói chưa học hết tiểu học sao, sao lại ngông cuồng như vậy?
Tô Chính Quốc khẽ ho một tiếng, ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu, đáp lại bằng ánh mắt kiên định như thể muốn nói: “Nhà họ Tô chúng tôi chưa bao giờ có kẻ hèn nhát!”
Ánh mắt của Tô Tiểu Lạc rơi vào mấy người đứng ở cửa, cô hỏi: "Sao thế? Chỉ có mình Tô Vãn thôi à? Mấy người không dám đấu với tôi sao?”
Nhìn dáng vẻ ngạo mạn của Tô Tiểu Lạc, những người kia không khỏi chột dạ. Họ bắt đầu do dự, chẳng biết cô gái này có đang giả vờ ngây ngô để che giấu thực lực hay không.
Ôn Đình cau mày nói: "Cô ta thậm chí còn chưa học hết tiểu học, các cậu sợ cô ta làm gì?”
“Thế sao cậu không thi thử?” Một nam sinh đứng bên cạnh hỏi.
Ôn Đình hơi đỏ mặt. Năm cô ta thi vào trường là vừa vặn đạt điểm chuẩn thấp nhất. Lên cấp ba, thành tích của cô ta luôn bết bát, gặp bài khó một chút là chẳng hiểu gì.
Trong lòng cô ta cũng thấy bất an.
Nhưng, Tô Vãn đã nói rằng Tô Tiểu Lạc chưa từng đi học. Dù sao thì cô ta cũng học qua từng ấy năm, chẳng lẽ còn kém hơn một người chưa từng đến trường sao?
“Thi thì thi! Ai sợ ai chứ!”
Thấy Ôn Đình đồng ý tham gia, những người còn lại cũng không ngần ngại nữa.
Tô Tiểu Lạc nhếch môi cười khẩy: "Đúng là bọn họ xem cô là thủ lĩnh nhỉ. Cô vừa tham gia, họ lập tức cảm thấy mình cũng làm được!”
Tô Chính Quốc sao lại không hiểu tính cách của cháu gái nhà họ Ôn? Chuyện học hành trước giờ luôn là vấn đề nan giải. Nghe Tô Tiểu Lạc nói vậy, ông không nhịn được bật cười.
Ôn Đình vừa thẹn vừa giận:
“Chờ đấy, thi xong sẽ có lúc cô khóc cho mà xem!”
Tin tức Tô Tiểu Lạc chuẩn bị thi đấu với năm đàn anh đàn chị lớp 11 về bài kiểm tra đầu vào không biết bằng cách nào đã lan ra khắp trường.
Giờ tan học, mọi người kéo nhau đến xem náo nhiệt.
Thậm chí còn có người đặt cược.
“Cô gái mới chuyển đến này xinh quá, sao không vào lớp mình nhỉ?”
“Chỉ biết nhìn mặt thôi, nông cạn!”
“Tôi thấy cô ấy có vẻ thông minh, chưa chắc đã thua đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-biet-xem-boi/chuong-25-26-27.html.]
“Không chắc đâu! Đàn chị Tô Vãn là thủ khoa toàn khối đấy, đúng nghĩa học bá!”
“Chưa ai từng kéo được đàn chị Tô Vãn khỏi đỉnh vinh quang cả!”
Ở trung học Dương Hoa, Tô Vãn luôn được xem như một vị thần với vô số người ngưỡng mộ.
“Tôi thấy cô ấy trông còn thông minh hơn Ôn Đình. Chắc chắn sẽ hơn cô ta!”
“Cẩn thận đấy, đừng để Ôn Đình nghe thấy, không thì cậu chịu khổ đấy.”
“Nhưng cô ấy đang làm gì vậy? Trời, cô ấy đang gieo xúc xắc à?”
Tẩy cao su được viết lên các chữ cái a, b, c, d. Tô Tiểu Lạc chỉ cần tung lên, mặt nào rơi xuống thì chọn đáp án đó.
Cô nghiêm túc gieo xúc xắc với vẻ mặt hết sức thành kính.
Dương Chấn Hoa liếc nhìn Tô Chính Quốc, người vẫn ngồi thản nhiên, như muốn hỏi:
“Chắc chắn cô cháu gái này không đến đây để làm mất mặt ông chứ?”
Tô Chính Quốc khoanh tay, bình thản đáp ánh mắt lại:
“Cháu gái nhà tôi làm gì cũng đều có lý do.”
“Dù có chọn đúng câu trắc nghiệm đi chăng nữa, còn phần tự luận thì sao?”
“Thì còn gì nữa, trắc nghiệm đã là dễ nhất rồi, cô ấy còn phải gieo xúc xắc. Phần tự luận chắc chỉ biết để giấy trắng thôi.”
Khi mọi người đều nghĩ trận đấu sắp kết thúc trong thất bại thảm hại.
Tô Tiểu Lạc đột nhiên chắp tay, miệng lẩm nhẩm gì đó.
Những người ngoài cửa càng tò mò hơn.
“Cô ấy đang làm gì vậy? Không lẽ đang gọi hồn?”
“Haha, thật sự là thú vị quá đi mất!”
Ôn Đình ngồi ở phía sau bên trái của Tô Tiểu Lạc, nhìn thấy hành động của cô mà không khỏi khinh bỉ, nghĩ thầm:
Đúng là một con hề thích làm trò, chẳng khác gì làm mất mặt nhà họ Tô. Lần này nhất định phải nhân cơ hội đuổi nó ra khỏi nhà họ Tô, để nó hiểu rằng không phải con vịt xấu xí nào cũng có thể hóa thành thiên nga!
Chương 27:
Tô Tiểu Lạc quả thật đã triệu hồi một hồn ma.
Đó là một nữ sinh trung học mặc đồng phục trường Dương Hoa, đôi mắt nhìn ra cửa. Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn bước vào, đeo kính gọng vàng trông rất nho nhã.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên người Tô Tiểu Lạc, đôi mắt đào hoa sau cặp kính khẽ nheo lại.
Còn hồn ma nữ sinh kia thì nhe răng trợn mắt, muốn lao tới. Tô Tiểu Lạc chỉ khẽ động ngón tay, cô ta đã bị trói chặt tại chỗ không thể nhúc nhích.
Tô Tiểu Lạc chỉ vào tờ đề thi trên bàn.
Hồn ma nữ sinh bất đắc dĩ phải đến trước mặt Tô Tiểu Lạc, đọc đáp án cho cô.
Tô Tiểu Lạc chậm rãi viết xong, khi viết xong nét cuối cùng, đầu bút cong lên, để lại một bông hoa mai trên đó.
Cô vươn vai hỏi: "Bài thi đơn giản như vậy, chẳng lẽ các người vẫn chưa làm xong à?"
Tô Vãn chậm hơn Tô Tiểu Lạc một bước, cũng chỉ vừa mới đặt bút viết.
Ôn Đình không phục nói: "Chúng tôi đều phải suy nghĩ mới ra được đáp án, không giống như ai kia, chỉ biết dựa vào may mắn!"
"Cô nói sai rồi, cô đoán mò là đoán mò, tôi đây không phải." Tô Tiểu Lạc liếc nhìn cô ta, "Người khác suy nghĩ có thể là thật sự suy nghĩ, còn cô thì đừng có giả vờ nữa."
"Tô Tiểu Lạc, đừng cứng miệng, tôi muốn xem cô được bao nhiêu điểm!" Ôn Đình tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Ban đầu, Ôn Đình không tự tin vào bản thân, chỉ tin tưởng tuyệt đối vào Tô Vãn. Nhưng cách làm bài của Tô Tiểu Lạc khiến cô ta cảm thấy lo lắng của mình là thừa thãi.
"Em học sinh này, để thầy xem bài thi của em nhé." Thầy giáo trẻ lịch sự nói, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Tiểu Lạc.
Tô Tiểu Lạc ngẩng mặt lên, mỉm cười ngọt ngào: "Vâng ạ, cảm ơn thầy."
"Hồ ly tinh!" Ôn Đình thầm mắng.
Thầy giáo trẻ tên là Trình Phong, là giáo viên được yêu thích nhất trường. Dạy môn Văn, trên người toát ra khí chất nho nhã của một công tử.
Tiết học của anh ta cũng là tiết học mà các nữ sinh yêu thích nhất, thành tích môn Văn cũng đặc biệt xuất sắc.
"Các cậu có nghe nói chưa? Có một bạn học lớp 11A3 tỏ tình với thầy Trình bị từ chối, la hét đòi nhảy lầu, sau khi được cứu thì ngày nào cũng nhốt mình trong nhà."
"Ai bảo thầy Trình đẹp trai như vậy, người lại tốt như thế."
"Thật không biết cô gái nào mới có thể trở thành vợ thầy."
Tiếng bàn tán của mọi người vọng vào.
Tô Tiểu Lạc nhìn sang một bên, nơi đó có một hồn ma nữ đang tràn đầy oán hận.
Trình Phong nhìn chằm chằm vào chữ cuối cùng của bài văn, cuối bài có một bông hoa mai.
"Thầy ơi, bài thi của em có gì không ổn ạ?" Tô Tiểu Lạc mỉm cười hỏi.
"Không, không có, em làm rất tốt." Trình Phong hoàn hồn, ngón tay thon dài đẩy gọng kính, "Phần trắc nghiệm của em đều đúng, bài văn cũng viết rất hay và chỉnh chu."
"Cái gì? Không thể nào!" Ôn Đình vẫn chưa làm xong bài thi liền bước tới, giật lấy tờ giấy trong tay Trình Phong, lẩm bẩm, "Chuyện này tuyệt đối không thể nào! Thầy hiệu trưởng, thầy xem cô ta làm bài kìa!"
Sự ngờ vực của Ôn Đình khiến Trình Phong nhíu mày.
Hiệu trưởng Dương Chấn Hoa nhận lấy bài thi, đặc biệt là khi nhìn thấy bài văn ở phía sau, ông ấy liền khen ngợi những điểm đặc sắc: "Lão Tô, ông thật là rảnh rỗi sinh nông nổi, đến đây trêu chọc tôi. Cháu gái ông chưa từng đi học sao? Đây chẳng phải là Văn Khúc tinh hạ phàm sao!"
Tô Chính Quốc cũng rất bất ngờ, ông cười ha hả nói: "Học hành của nhà họ Tô chúng tôi sao có thể kém được? Hồi nhỏ tôi học rất giỏi, đây là di truyền rồi."
"Ông thì..." Hiệu trưởng Dương Chấn Hoa cùng lớn lên với Tô Chính Quốc, làm sao mà không biết lai lịch của ông, "Lúc trẻ ông thông minh thì đúng là thông minh, nhưng ba ngày hai bữa trốn học chẳng phải là ông sao? Nếu không phải sau này chiến tranh xảy ra, ông cũng chẳng thi đậu đại học."
"Phải đấy!" Tô Chính Quốc không khỏi cảm thán, "Mỗi khi tôi sắp kiên trì không nổi, ký ức về cuộc sống học đường lại hiện lên trong đầu, nhất định không thể để cho hậu bối của chúng ta giẫm lên vết xe đổ."
Hiệu trưởng Dương Chấn Hoa cũng nghiêm mặt, năm đó bạn học cùng nhau ra chiến trường, chẳng mấy ai trở về.
"Hôm nào đó, nhất định phải gọi bạn cũ cùng nhau tụ tập."
Thấy hiệu trưởng và thầy Trình Phong đều hết lời khen ngợi bài thi của Tô Tiểu Lạc, những người khác cùng đến thi đều ngồi không yên.
Ánh mắt kia như muốn xé xác Ôn Đình.
Nói là chưa từng đọc sách cơ mà?
Hiệu trưởng Dương Chấn Hoa cũng không quên bọn họ: "Các em cũng nộp bài thi lên đây đi!"
Những người này không tình nguyện nộp lên.
Tô Vãn ngồi tại chỗ, hai nắm tay siết chặt, móng tay cắm vào thịt mà không hề hay biết.
Cô ta miệt mài đèn sách, mà Tô Tiểu Lạc dùng cách làm bài thi hoang đường như vậy, lại có thể làm đúng hết.
Quả thực là một trò cười.
"Tô Vãn, của cậu đâu?" Ôn Đình đi tới, "Mau đưa bài thi cho hiệu trưởng, cậu nhất định giỏi hơn cô ta!"
Thấy Tô Vãn không nhúc nhích, Ôn Đình tự mình cầm bài thi lên.
Dương Chấn Hoa xem bài thi của Tô Vãn, liên tục gật đầu: "Tô Vãn làm không tệ, nhưng mà câu hỏi trắc nghiệm sai một câu."
"Câu hỏi trắc nghiệm sai một câu!"
"Sao có thể, có phải là Tô Vãn đúng, đáp án của mọi người sai không?" Ôn Đình không cam lòng hỏi.
(Con này thật sự không có não mọi người ạ!)
"Em cần gọi tất cả giáo viên trong trường đến để làm một buổi hội thảo sao?" Sắc mặt Dương Chấn Hoa trở nên khó coi, "Xem ra thầy nên tranh thủ thời gian đến nhà em làm một buổi thăm nhà."
Sắc mặt Ôn Đình lập tức thay đổi.
"Đã đánh cược thì phải chịu thua, chư vị xin hãy bắt đầu màn biểu diễn của mình đi!" Tô Tiểu Lạc khoanh tay, ung dung nhìn bọn họ.
Trên sân thể dục, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hô "Tôi là đồ bỏ đi".
Dương Chấn Hoa muốn ôn chuyện với Tô Chính Quốc, Tô Tiểu Lạc liền ngồi trên sân thể dục vừa uống sữa vừa xem bọn họ chạy bộ, sữa là vừa xin từ hiệu trưởng.
Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Lạc uống sữa.
Hương vị thơm ngon khiến cô không nỡ uống hết một lần, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ mà thưởng thức.
Lúc này có một số học sinh mạnh dạn đến bắt chuyện với Tô Tiểu Lạc: "Đàn chị, chị có thể dạy chúng em cách gieo xúc xắc kia không."
Tô Tiểu Lạc nhìn ánh mắt sùng bái của bọn họ, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Ban đầu cô không định dùng chiêu này để làm nhục người khác, dù sao cũng là thắng không vẻ vang.
Nhưng Tô Vãn biết sẽ có bài kiểm tra đầu vào mà cố ý giấu không nói, còn gọi Ôn Đình đến, chẳng phải là muốn để cho cô mất mặt sao?
Cô, Tô Tiểu Lạc, chưa bao giờ là người tốt, càng không có trái tim thánh mẫu.
Để bọn họ chạy trên sân thể dục chỉ là một bài học nhỏ mà thôi!
Tuy nhiên đối với những người sùng bái nhỏ tuổi này, Tô Tiểu Lạc không muốn làm hại con em người ta.
Cô mỉm cười nói: "Làm gì có cách gieo xúc xắc nào, lúc nãy chị chỉ là đùa giỡn với bọn họ thôi. Vẫn phải dựa vào bản thân chăm chỉ học tập, sớm muộn gì các em cũng sẽ giống như chị."
Mấy người không hỏi được phương pháp cảm thấy rất thất vọng. Nhưng Tô Tiểu Lạc thành tích tốt, lại xinh đẹp, còn không hề kiêu ngạo, lập tức lại chiếm được lòng mọi người.
"Cảm ơn đàn chị, chúng em nhất định sẽ chăm chỉ học tập."
Tô Tiểu Lạc gật đầu, mấy em học sinh cười rồi chạy đi.
Một cơn gió thổi qua, Tô Tiểu Lạc thu lại nụ cười trên mặt, một đám khí đen xuất hiện trước mặt cô.
"Cô có gì oan ức? Nói ra nghe thử."