“Không... ! ...” Quan Mỹ Chi tái mặt, sợ hãi lùi : “Giang Thiên Ca, thầy cô... đánh ! Cô thể đánh , nếu cô đánh , thì... là ... bạo lực học đường!”
“Cho nên, bắt nạt cô, cho cô cơ hội tay .”
Giang Thiên Ca lạnh lùng cô : “Nhanh lên, cô đánh với , là “vô tình” ngã xuống hồ tắm mát cho tỉnh táo? Tự cô lựa chọn.”
Toàn Quan Mỹ Chi run lên vì sợ hãi, cô Giang Thiên Ca suông, cô thực sự thể ném cô xuống hồ. Nếu cô rơi xuống hồ, chắc chắn sẽ nhiều nam sinh trong trường thấy...
Quan Mỹ Chi nghiến răng, giơ tay lên định tát Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca lạnh lùng nắm lấy tay Quan Mỹ Chi, vặn ngược , đó tung hai cú đ.ấ.m bụng cô , cuối cùng giơ chân đá khoeo chân cô .
Đau đớn, Quan Mỹ Chi ngã khuỵu xuống đất.
Giang Thiên Ca xuống cô từ cao, lạnh lùng : “Quan Mỹ Chi, gặp , cô nên tránh xa một chút, và nhớ cẩn thận cái miệng của . Nếu , nắm đ.ấ.m sẽ “gửi” thẳng lên mặt cô đấy.”
Lúc , Quan Mỹ Chi sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu lia lịa: “... , Giang Thiên Ca... sẽ ... bao giờ dám chọc giận cô nữa...”
Giang Thiên Ca hừ lạnh một tiếng, xoay bước khỏi rừng liễu.
Nếu ở bảng tin quá nhiều , sợ lớn chuyện, thì cô cho Quan Mỹ Chi “ăn đấm” ngay tại chỗ .
Với loại như Quan Mỹ Chi, mắng chửi tác dụng, chỉ đánh cho một trận nhớ đời thì mới mong trị !
...
“... Năm trăm đồng? Tiêu hết ?”
Một giọng nữ the thé vang lên.
Giang Thiên Ca đầu về phía phát tiếng , bên rừng liễu, ba Giang Ti Vũ, Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa đang đó.
Giang Thiên Bảo và Trương Lê Hoa “lột xác” , còn là dáng vẻ nhếch nhác hôm ở tòa nhà ký túc xá nữa.
Trương Lê Hoa uốn tóc xoăn, mặc chiếc áo sơ mi hoa đỏ chói, toát lên vẻ quê mùa kệch cỡm.
Giang Thiên Bảo mặc áo sơ mi họa tiết da báo, quần ống loe, giày da, tóc bôi keo vuốt dựng ngược, từ xa mà vẫn ngửi thấy mùi dầu gội đầu nồng nặc.
Nghe Giang Ti Vũ , Giang Thiên Bảo bĩu môi: “Cô tưởng năm trăm đồng là nhiều lắm chắc? Tiêu vèo cái là hết!” Mua vài bộ quần áo, ăn uống vài bữa là hết veo.
Ban đầu, gặp con gái, Trương Lê Hoa xúc động, bà chỉ cần con gái sống , còn bản khổ cực thế nào cũng cam lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-144.html.]
Thế nhưng, hai ngày nay, theo Giang Thiên Bảo mua sắm quần áo, tóc, ăn uống, Giang Thiên Bảo “tâm sự”, “chia sẻ”, suy nghĩ của bà đổi.
Giang Ti Vũ cuộc sống nhung lụa như ngày hôm nay là nhờ bà . Bao nhiêu năm qua, bà ở quê nhà vất vả, chịu đựng đủ điều. Giờ là lúc Giang Ti Vũ báo đáp bà .
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương Lê Hoa : “Tiểu Vũ, con đưa thêm cho mấy trăm đồng nữa , mua một chiếc nhẫn vàng.”
Giang Ti Vũ tức đến mức hai bên thái dương giật giật.
Năm trăm đồng, họ tiêu hết !
Đó là Năm trăm đồng, năm tệ, cũng năm mươi tệ, mà là Năm trăm đồng!
Ở quê, cả một năm họ cũng chẳng kiếm Năm trăm đồng, mà giờ chỉ trong vài ngày họ tiêu hết!
Giang Ti Vũ cảm giác như sắp phát điên, nghiến răng nghiến lợi : “Con còn đồng nào nữa...”
“Sao ! Giang gia nuôi cô ăn sung mặc sướng, quan to như , tiền? Chẳng lẽ cô nỡ chi cho con ? Nếu cô đưa, sẽ đến Giang gia ầm ĩ lên cho cô ...”
Giang Thiên Ca lạnh lùng liếc ba họ một lượt, đó xoay bỏ .
Giang Ti Vũ, cứ việc chờ đấy!
Trong thời gian , gần như mỗi ngày Giang Viện Triều đều tìm thời gian đến trường học, đưa đồ ăn thức uống cho Giang Thiên Ca.
Hôm nay, mấy phân bộ quân khu Bắc Thành đều họp cùng lúc, khi họp xong, sắp xếp hội giao lưu ở khách sạn thủ đô.
Từ lúc trao đổi trong đó , Giang Viện Triều đến quầy lễ tân, gọi món cá hấp xì dầu và bánh kem Giang Thiên Ca thích: “Phiền đóng gói , mang .”
Phục vụ ghi , cung kính : “Ngài ở sảnh lớn . Làm xong, sẽ đưa qua.”
Giang Viện Triều gật đầu, xoay về phía đại sảnh.
Nhìn thấy Lục Chính Tây trong đại sảnh, Giang Viện Triều chút bất ngờ: “Chính Tây, đang đợi hai của ?”
Lục Chính Tây, và hai Lục Chính Tắc của Lục Chính Tây, đều cùng tham gia hội giao lưu. Giang Viện Triều nhớ rõ lắm, lúc , Lục Chính Tắc còn ở trong đó .
“Anh ba.” Lục Chính Tây lên chào hỏi, đó giải thích: “Anh hai . mới gọi một phần thức ăn, còn xong.”
Cũng lúc , một phục vụ xách hộp đóng gói tới: “Đồng chí Lục, cá hấp xì dầu và bánh kem chiên của đóng gói xong .”
Giang Viện Triều: “...”