Quan Mỹ Chi ngẩng lên, liền bắt gặp Giang Thiên Ca đang chằm chằm, nỗi sợ hãi đánh trong rừng cây hôm đột nhiên trào dâng, khiến cô sợ hãi vội vàng trốn lưng Giang Ti Vũ.
Giang Ti Vũ đang nghĩ cách để khống chế Lục Tự Khôn thì cánh tay đột nhiên Quan Mỹ Chi kéo lấy, khiến cô giật , tức giận quát: “Cậu cái gì ?”
Quát xong, cô ngẩng lên , cũng thấy Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca chỉ liếc Quan Mỹ Chi một cái thôi, để ý đến họ nữa mà tiếp tục thư viện.
Cô hẹn các chị khóa ở phòng thí nghiệm của Tống Phương Bạch thảo luận vấn đề, cũng sắp đến giờ hẹn .
Giang Ti Vũ vẫn chằm chằm Giang Thiên Ca.
Ánh mắt của cô chằm chằm chiếc đồng hồ cổ tay trái của Giang Thiên Ca.
Rolex!
Đó là đồng hồ Rolex!
Mới mấy ngày, nhà họ Giang mua Rolex cho Giang Thiên Ca !
Cô vẫn luôn ao ước một chiếc đồng hồ Rolex. Trước đây, khi còn ở nhà, cô nhiều bóng gió, nhưng nhà họ Giang, là im lặng, thì là khuyên cô đừng mua đồ đắt tiền như .
Kết quả, Giang Thiên Ca mới trở về mấy ngày, họ mua cho cô !
Giang Ti Vũ chằm chằm cổ tay Giang Thiên Ca với ánh mắt đầy căm hận.
Chiếc đồng hồ , lẽ là của cô mới đúng!
Sự oán hận trong lòng Giang Ti Vũ vì thấy Giang Thiên Ca đeo đồng hồ Rolex lên đến đỉnh điểm khi Giang Thiên Bảo đến tìm cô đòi tiền.
“ tiền!” Vì đang ở trường học, Giang Ti Vũ dám hét lớn, chỉ thể hạ giọng, trừng mắt Giang Thiên Bảo.
“Giang Ti Vũ, tiền của tao, đều là do mày sai khiến lũ du côn cướp hết, mày mà dám đưa tiền, tao sẽ um lên đấy!”
Giang Thiên Bảo hung hăng : “Tao sẽ um lên ở trường, cho tất cả bạn học và giáo viên mày con gái nhà họ Giang! Cho tất cả tâm địa mày độc ác, sai khiến lũ du côn đánh cướp của!”
Giang Ti Vũ nhà họ Giang đuổi , dọa đến nhà họ Giang loạn cũng vô dụng, nhưng thể dọa cô loạn ở trường.
Dù cũng là kẻ sợ trời, sợ đất, nếu Giang Ti Vũ đưa tiền, thể ầm ĩ đến mức cô học nổi ở Đại học Hoa nữa.
Không học cũng , về thôn Tứ Lâu gả cho Trương Đại Lợi, thể moi tiền từ Trương Đại Lợi.
Giang Ti Vũ trừng mắt Giang Thiên Bảo với vẻ căm hận tột độ, hận thể lột da rút gân , “ đuổi khỏi nhà họ Giang, họ chẳng cho một xu nào cả, thật sự tiền.”
“ ai tiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-166.html.]
“Giang Thiên Ca một chiếc đồng hồ đắt, trị giá cả chục nghìn đồng.”
Ánh mắt Giang Ti Vũ độc ác, như rắn độc phun nọc.
Đồng hồ Rolex cao cấp bây giờ, giá bán cao nhất cũng chỉ một hai nghìn đồng. một hai nghìn đồng, thể sánh bằng sức hấp dẫn của cả chục nghìn đồng .
Quả nhiên, đến hai chữ “chục nghìn”, ánh mắt Giang Thiên Bảo sáng rực lên vẻ tham lam.
Giang Ti Vũ âm trầm : “Tối thứ sáu hàng tuần, Giang Thiên Ca đều về ký túc xá muộn, mày thể nhân lúc trời tối, bảo nó đưa đồng hồ cho mày.”
...
Giang Thiên Ca còn chuyện chiếc đồng hồ của nhắm đến.
Mấy ngày nay, cô vẫn luôn mày mò chiếc máy tính của .
Tối thứ sáu, cô lớp học công cộng về bàn phím tiếng Hán. Tan học, nhiều đến hỏi bài, lúc Giang Thiên Ca rời khỏi phòng học hơn mười giờ tối.
Dọc hai bên đường trong trường Đại học Hoa vẫn lắp đặt đèn đường.
Vì dạo thường xuyên ở thư viện đến khi đóng cửa mới về ký túc xá, Giang Thiên Ca quen với việc để sẵn một chiếc đèn pin trong balo để soi đường.
Lúc nhận lao về phía , Giang Thiên Ca lập tức dùng đèn pin đập đầu nọ, đó chút do dự đá thẳng hạ bộ của .
“A... Giang Thiên Ca... Mày... con khốn...”
Giang Thiên Ca nhận đó là giọng của Giang Thiên Bảo.
Ánh mắt cô lạnh lùng, chân càng mạnh hơn.
Đến khi Giang Thiên Bảo rên rỉ thoi thóp như chó chết, Giang Thiên Ca mới chịu dừng .
Cô giẫm chân lên cổ Giang Thiên Bảo, dùng đèn pin chiếu khuôn mặt bầm dập của , lạnh lùng hỏi: “Mày định gì?”
Vừa , lúc Giang Thiên Bảo lao về phía cô là túm lấy tay trái của cô.
Trên tay trái của cô, đeo chiếc đồng hồ cũ của cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Chính Tây tặng cô chiếc đồng hồ Rolex , cô chỉ đeo đúng một ngày đầu tiên, đó cảm thấy đeo Rolex ở trường phô trương nên cất .
“Mày cướp đồng hồ của tao?”
Giang Thiên Ca dùng sức giẫm chân: “Nói.”
Cổ giẫm, khó thở như nổ tung, thấy vẻ hung ác mặt Giang Thiên Ca, Giang Thiên Bảo quyết định đổ tội: “... Khụ... Giang Ti Vũ ... mày một chiếc... đồng hồ trị giá cả chục nghìn đồng...”
Giang Ti Vũ.