Thiên Kim Đã Trở Về - Chương 237

Cập nhật lúc: 2025-03-24 12:46:27
Lượt xem: 126

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chợ nhỏ, đông đúc chen chúc, quanh quẩn cũng thấy chỗ nào bán củ mài.

Bà còn mua nhiều thứ, mua hết chỗ đến chỗ khác, nhỡ đến lúc tìm củ mài thì bán hết thì .

hứa với Giang Thiên Ca là nhất định sẽ mua.

Giang Ti Vũ cố gắng đè nén sự chán ghét trong lòng, mặt vẫn giữ nụ niềm nở: “Không phiền ạ. Bác cứ , tiện tay mà. Bác mua đồ xong sớm còn về sớm.”

cũng rời khỏi đây càng sớm càng !

Chợ bẩn và bốc mùi, nếu bất đắc dĩ thì cô bao giờ đặt chân đến đây.

Tên ngốc Giang Thiên Bảo , ăn trộm chút đồ cũng nhờ đến cô , đúng là đồ vô dụng.

chỉ nhanh chóng bỏ thuốc ngủ xong, nhanh chóng thoát khỏi Giang Thiên Bảo và đám .

Nghe Giang Ti Vũ , Chu Quế Phương bèn : “ mua củ mài. Nếu cô tiện thì tìm giúp xem chỗ nào bán nhé. Thấy thì mua hai củ, tí nữa đưa tiền.”

“Vâng ạ.” Giang Ti Vũ gật đầu, trong mắt lóe lên tia sáng mờ ám.

Vỏ củ mài màu nâu xám, khi gọt vỏ phần thịt bên trong màu trắng, bỏ thuốc ngủ dạng bột màu trắng sẽ khó phát hiện.

Các quầy hàng trong chợ đều là ai đến thì đó chỗ bán , ngày nào cũng tranh giành chỗ theo thứ tự, chứ hề phân khu theo loại mặt hàng.

Mặt đất bẩn thỉu ẩm ướt, khí tanh hôi, Giang Ti Vũ nhịn cảm giác ghê sợ, dẫm lên mặt đất ẩm ướt, hít thở bầu khí tanh tưởi, qua từng quầy hàng, tìm củ mài giúp Chu Quế Phương.

Đi qua một quầy hàng, bán hàng đang mổ cá, tay cầm d.a.o rơi xuống, một nhát bổ đầu con cá, óc cá và nước b.ắ.n tung tóe.

Cảm giác thứ gì đó b.ắ.n lên mặt, Giang Ti Vũ sa sầm mặt, trừng mắt bán cá.

Người bán cá là một đàn ông to cao, mặt một vết sẹo dài, thấy phản ứng của Giang Ti Vũ liền nhướng mày, quát: “Nhìn cái gì? Ai bảo cô gần thế?”

Thấy thái độ hung hãn của bán cá, Giang Ti Vũ siết chặt tay, cố gắng đè nén cơn giận đang bốc lên trong lòng, lấy khăn tay lau vết bẩn mặt, tiếp tục tìm củ mài.

Sau khi tìm gần hết cả chợ, cuối cùng cô cũng tìm một quầy hàng bán củ mài.

Sắc mặt Giang Ti Vũ cũng dịu phần nào. Mua củ mài, Giang Ti Vũ lập tức tìm Chu Quế Phương mà cầm củ mài một góc khuất.

lấy ống tiêm trong túi , bơm thuốc ngủ dạng bột củ mài.

Nhìn ống tiêm hết sạch, khóe miệng Giang Ti Vũ hiện lên nụ lạnh lùng.

Nếu Giang Thiên Bảo bỏ thuốc ngủ cho nhà họ Giang thì cô sẽ giúp . Hy vọng Giang Thiên Bảo đừng để cô thất vọng.

...

Lúc Chu Quế Phương , Giang Thiên Ca và Giang Chiêu Dương vẫn đang loay hoay đập chai thủy tinh. Chu Quế Phương :

“Thiên Ca, gà ác, củ mài, nấm hương bác mua đủ đây. Giờ hầm luôn chiều hẵng hầm?”

“Hầm luôn bác.” Giang Thiên Ca tháo găng tay, dậy bếp.

Nhà bà Cao Kim Lan mất, bà về quê lo đám tang nên hiện tại trong nhà chỉ còn mỗi Chu Quế Phương việc bếp núc.

Cũng sắp đến giờ cơm trưa, Chu Quế Phương còn chuẩn cơm nước cho cả nhà và hai thợ hồ, bà bận tối mắt tối mũi.

Giang Thiên Ca một lát tự lấy.

Hầm canh gà ác củ mài cho thêm vài lát gừng, Giang Thiên Ca bèn tìm một nhánh gừng, cạo vỏ.

Một lát , Giang Chiêu Dương cũng chạy , thấy Giang Thiên Ca đang gì, nhướn mày, kinh ngạc hỏi: “Em nấu ăn ?”

Giang Thiên Ca: “Em nhiều thứ lắm. Rảnh ? Rảnh thì gọt vỏ củ mài giúp em.”

Giang Chiêu Dương cũng ngại sai vặt, liền cầm củ mài gọt vỏ.

Giang Thiên Ca xử lý con gà. Gà sẵn, nhưng da gà vẫn còn một vài sợi lông tơ, Giang Thiên Ca cầm nhíp, tỉ mỉ nhổ sạch từng sợi lông.

Vừa nhổ lông, Giang Thiên Ca thầm nghĩ, cô đây là vì Giang Viện Triều bệnh nên mới đích hầm canh gà cho ông.

Trước đây Giang Viện Triều mắng cô là “đồ lòng rắn rết”. Sau mà ông còn dám cô như thì cả đời cũng đừng mong ăn đồ ăn do chính tay cô nấu nữa.

“Em ơi, củ mài gọt xong , còn gì nữa?”

Giang Thiên Ca đang tập trung nhổ lông gà, liếc củ mài tay Giang Chiêu Dương, thấy gọt khá sạch, bèn : “Rửa sạch cắt khúc cho nồi.”

“Ok em!” Giang Chiêu Dương hăng hái, bỏ củ mài vòi nước rửa sạch, đó cầm d.a.o thung phăng bổ củ mài thành từng khúc, trông như những cái bánh xe nhỏ.

Lúc Giang Ti Vũ bơm thuốc ngủ củ mài, cô chia nhỏ thuốc , bơm từng chút một.

Hơn nữa Giang Chiêu Dương đầu bếp, để ý đến những vết kim châm li ti củ mài.

Chương 238

Lúc Giang Thiên Ca gà xong thì Giang Chiêu Dương cắt củ mài cho nồi nên cô cũng xem kỹ nữa.

Cho gà nồi hầm, Giang Thiên Ca hỏi Chu Quế Phương bình giữ nhiệt để .

“Anh .” Giang Chiêu Dương nhanh nhảu chạy tìm bình giữ nhiệt, tìm , mới hỏi: “Canh gà để chúng ăn trưa ?”

“Cho bố.”

Nghe Giang Thiên Ca , mắt Giang Chiêu Dương sáng lên: “Mang cho chú ba ? Vậy nhất định em với chú ba là cũng giúp một tay đấy nhé! Cũng công của trong đó!”

Chú Ba là thần tượng của mà! Cậu giúp thì nhất định để chú ba !

Nói chừng, lát nữa chú ba còn sẽ ban thưởng cho đấy!

Giang Thiên Ca: “Ừ, .”

...

Giang Thiên Ca gọi điện thoại cho Giang Viện Triều , đó mới mang canh gà hầm qua.

Lúc cô đến, Trịnh Văn Hoa chờ ở cửa đón cô.

Giang Thiên Ca gật đầu với : “Anh Tiểu Trịnh, ăn cơm ? Canh gà em nấu nhiều, bố em ăn hết, cùng ăn .”

Trịnh Văn Hoa lắc đầu: “Không , đến căng tin ăn là .”

Đây là canh Thiên Ca cố ý nấu cho Giang Viện Triều, đây là “tấm lòng của con gái”, thể cướp.

Hơn nữa, cho dù cùng ăn, cũng là Lục Chính Tây đến, cũng cần điều mà lên.

Đi theo Trịnh Văn Hoa đến phòng việc của Giang Viện Triều. Lúc cô đến, Giang Viện Triều còn bàn việc .

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều một tiếng: “Tới .”

Nhìn bình giữ nhiệt Giang Thiên Ca cầm tay, Giang Viện Triều trêu ghẹo: “Thật sự là tự tay con ? Hôm nay bố lộc ăn .”

Vừa lúc gọi điện thoại, Giang Thiên Ca cố ý cường điệu với ông là canh do chính cô nấu, trong giọng điệu che giấu đắc ý và tranh công.

Giang Thiên Ca hừ một tiếng: “Đương nhiên!”

Nghĩ đến lời Giang Chiêu Dương dặn dò, Giang Thiên Ca bổ sung : “Chiêu Dương cũng giúp một tay.”

Trong tiểu bối ở Giang gia, Giang Chiêu Dương xếp thứ hai. Anh và Giang Thiên Ca cùng năm, nhưng lớn hơn ba tháng.

“Bố mau ăn , ăn xong thì nghỉ ngơi.” Nhìn gương mặt trắng bệch của Giang Viện Triều và tia m.á.u đỏ trong mắt, trong lòng Giang Thiên Ca ghét bỏ, nhịn uy h.i.ế.p : “Bố chịu đựng thêm nữa, ngã bệnh đừng mong con quản bố!”

Nghe lời Giang Thiên Ca , Giang Viện Triều gật đầu, “Được, ăn xong liền nghỉ ngơi.”

Giang Thiên Ca trừng mắt ông. Cô cho rằng cô ông đang qua loa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-237.html.]

Giang Thiên Ca ở nhà ăn qua mới đến. Lúc Giang Viện Triều ăn cơm, cô một bên xem sách.

Đột nhiên, thấy động tĩnh của Giang Viện Triều, cô nghi hoặc đầu , thấy Giang Viện Triều cúi đầu, mặt mày đầy vẻ khó chịu.

“Bố ?” Giang Thiên Ca chạy tới, biểu lộ chút bối rối.

“Bố ... chỉ là... buồn ngủ...” Giang Viện Triều cố gắng chống đỡ, mở mí mắt nặng nề, cho duy trì tỉnh táo: “Canh gà... con... Có ... thuốc ngủ ...”

Trước đó một thời gian ông mất ngủ, mỗi ngày cần dùng thuốc ngủ mới thể giấc ngủ. Đối với biểu hiện khi uống thuốc ngủ, ông rõ.

Bây giờ mí mắt ông nặng trĩu, đầu óc choáng váng chính là triệu chứng khi uống thuốc ngủ.

Giang Thiên Ca: “...”

Nhìn thấy Giang Viện Triều xong liền chịu nổi sấp mặt bàn, Giang Thiên Ca sửng sốt một hồi mới đầu óc mơ hồ ngoài tìm .

Thấy Lục Chính Tây từ cầu thang lên, Giang Thiên Ca xông qua, cầu cứu nắm lấy cánh tay , biểu cảm mặt vạn phần phức tạp.

Lục Chính Tây cúi đầu cô: “Làm ?”

Lông mày Giang Thiên Ca sắp nhíu thành chữ xuyên 川, giọng điệu của cô cũng lộ áy náy cùng mờ mịt, còn sợ hãi, “Lục Chính Tây, hình như em đánh ngã bố em .”

Lục Chính Tây: “...”

Đánh ngã?

Là cái mà hiểu đánh ngã ?

“Chuyện đó để giải thích. Hiện tại, em đưa bố kiểm tra, mau tới giúp em khiêng ông lên xe .”

Lúc Giang Thiên Ca đang , Trịnh Văn Hoa cũng trở về. Giang Thiên Ca cũng kéo phòng, để cùng giúp đỡ.

Nhìn thấy Giang Viện Triều bất tỉnh sấp bàn, sắc mặt Trịnh Văn Hoa sợ đến trắng bệch: “Giang đồng chí ?”

Giang Thiên Ca thời gian giải thích, bảo Trịnh Văn Hoa và Lục Chính Tây nhanh chóng nâng Giang Viện Triều lên xe đưa ông bệnh viện.

Làm cảnh vệ viên, một trong những trách nhiệm quan trọng chính là bảo vệ sự an của lãnh đạo. Nếu Giang Viện Triều xảy chuyện ngay mắt , thì cũng cần lính nữa.

Vừa thấy tình trạng của Giang Viện Triều, sự cảnh giác trong đầu Trịnh Văn Hoa vang lên, cả đều chuyển thành trạng thái chiến đấu.

Bây giờ xe, ánh mắt Trịnh Văn Hoa Giang Thiên Ca cũng lộ nghi hoặc: “Bây giờ thể rốt cuộc là chuyện gì chứ?”

Giang Thiên Ca kiên trì giải thích: “Có thể là bố em uống nhầm thuốc ngủ.”

Trịnh Văn Hoa nhíu mày: “Thuốc ngủ? Thuốc ngủ từ ?”

Chương 239

Anh đây Giang Viện Triều một thời gian mất ngủ, cần dùng thuốc ngủ mới thể ngủ . trong thời gian , chứng mất ngủ của Giang Viện Triều thuyên giảm, cần uống thuốc ngủ nữa.

Giang Thiên Ca: “... Có lẽ là canh gà mà em mang đến.”

Trịnh Văn Hoa ngẩn , nghĩ đến cái gì, liền nhíu mày, đồng ý :

“Thiên Ca, trong thời gian Giang đồng chí việc mệt mỏi, em cho ông nghỉ ngơi. mà, chuyện thể với ông , em nên tùy hứng bậy. Thuốc là thể uống lung tung!”

Giang Thiên Ca phản bác, cúi đầu, im lặng trách mắng.

Bất kể xuất phát từ điểm gì, kết quả quả thật là cô sai.

Đến bệnh viện, khi bác sĩ kiểm tra thì : “Không , chỉ là thuốc ngủ, gì khác.”

Có thể là thấy ba đều căng thẳng, bác sĩ còn an ủi: “Ông chút mệt mỏi quá độ, uống thuốc ngủ thể khiến cơ thể nghỉ ngơi, cũng tính là chuyện .”

“Ông uống thuốc ngủ cũng nhiều, qua một hai tiếng hẳn là thể tỉnh.”

Giang Thiên Ca cuối cùng cũng thể thở phào nhẹ nhõm. Có trời mới khi thấy Giang Viện Triều đang ăn, bỗng nhiên sấp xuống, tim cô như nhảy khỏi cổ họng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mặc dù ông là vì thuốc ngủ, nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng, sợ trong canh gà còn những thứ khác. Cho nên mới vội vã đưa Giang Viện Triều đến bệnh viện kiểm tra.

Cũng may chỉ là thuốc ngủ, gì khác.

May mắn.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca buồn bã cúi đầu, Lục Chính Tây vỗ vỗ tay cô, ôn nhu an ủi: “Không . Anh em cố ý.”

Giang Thiên Ca thở dài, nhỏ giọng : “Em thấy bố ốm, liền hầm chút canh gà cho bố. Em ngờ thành thế .”

Biết Giang Viện Triều , Trịnh Văn Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nghe Giang Thiên Ca , buồn tức giận: “Thiên Ca, em suýt chút nữa sợ c.h.ế.t khiếp, về cẩn thận một chút, đừng chuyện như dọa chúng nữa.”

Giang Thiên Ca liên tục gật đầu, “Vâng, sẽ .”

Thật vất vả mới lòng hiếu thảo, con gái hiếu thuận một . Kết quả đưa Giang Viện Triều bệnh viện.

Thân phận con gái hiếu thảo , về cô vẫn là đừng nữa thì hơn.

Xác định Giang Viện Triều , Giang Thiên Ca mới thời gian suy nghĩ vấn đề đằng vụ việc .

Mặc dù bây giờ cô chứng cứ chính xác, nhưng trong lòng cô đáng nghi.

Giang Ti Vũ.

Giang Thiên Ca dùng điện thoại của bệnh viện gọi về nhà họ Giang.

“Thiên Ca, chú ba uống canh gà ? Em với chú ba là cũng giúp nấu canh ?” Giang Chiêu Dương còn thấy câu trả lời lên tiếng, giọng đầy vẻ mong đợi: “Chú ba khen ?”

Giang Viện Triều quả thật khen Giang Chiêu Dương, nhưng đó là khi ông bất tỉnh. Sau khi ông tỉnh , những lời đó còn giá trị thì khó mà .

Giang Thiên Ca ậm ừ đáp một tiếng, Giang Chiêu Dương tiếp tục hỏi: “Chú ba khen thế nào?”

Giang Thiên Ca trả lời, thẳng mục đích gọi điện thoại: “Thím Chu , gọi thím điện thoại.”

Không Giang Viện Triều khen , Giang Chiêu Dương chút thất vọng, buồn bực “Ồ” một tiếng, lớn giọng gọi Chu Quế Phương.

Chu Quế Phương đang rửa bát trong bếp, ngay , Giang Chiêu Dương cầm điện thoại hỏi: “Thiên Ca, em xem, chú ba khen thế nào?”

Giang Thiên Ca: “... Khen cắt củ mài lắm, lăn cũng hai dặm.”

Ai đời cắt ngang củ mài thành hình bánh xe cơ chứ.

Giang Thiên Ca nhanh chóng nhớ bộ sự việc, suy đoán vấn đề chắc chắn ở củ mài.

Củ mài gọt vỏ, bên trong màu trắng, bỏ thêm thuốc ngủ cũng khó lòng phát hiện. Nếu cắt lát mỏng thì may còn .

Giang Chiêu Dương cắt củ mài thành từng khúc một, như thể đang cắt ngô .

Giang Thiên Ca cũng trách Giang Chiêu Dương, cho cùng, cô mới là “kẻ chủ mưu”. Chỉ là cô cảm thấy chuyện thật “thiên thời địa lợi nhân hòa”.

Chỉ thể , gặp cô và Giang Chiêu Dương, đúng là “phúc khí” của Giang Viện Triều.

Nghe Giang Thiên Ca , Giang Chiêu Dương ngượng ngùng sờ mũi, hì hì biện minh: “Đây là đầu, kinh nghiệm mà.”

Anh cũng là khi cắt xong mới nhớ , bố bếp giúp, nhưng mắng cho một trận.

Hình như hôm đó bố cũng cắt củ mài thành từng khúc một, trông như quân cờ .

Giang Chiêu Dương sờ mũi lẩm bẩm, rốt cuộc là ai quy định những loại củ dài như cắt chéo thành miếng chứ cắt khúc?

Mặc dù trong lòng nghĩ , nhưng ngoài mặt Giang Chiêu Dương vẫn hì hì đảm bảo: “Thiên Ca, nhất định cắt như nữa.”

Giang Thiên Ca: “...”

Anh còn , bố còn .

Loading...