Lục Chính Tây ngẩn khi Giang Thiên Ca , khi hiểu ý trong mắt cô, dừng một chút : “Để đưa cô .”
Giang Thiên Ca lúc mới hài lòng gật đầu.
Cũng cô hành Lục Chính Tây. Là Lục Chính Tây yêu cầu cô tăng ca, dạy kèm thêm cho , cô bỏ thời gian, công sức cho Lục Chính Tây, ít nhất cũng chút ý tứ chứ.
Cô cũng bắt bưng rót nước hầu hạ, chỉ là mời cô một bữa cơm, việc nhẹ nhàng như mà cũng đẩy cho khác, bản thì trốn hưởng thụ, thì Giang Thiên Ca cô cũng là tính khí.
Lý Minh Lượng đang đợi ở ngoài hành lang, thấy Giang Thiên Ca liền : “Đồng chí Giang, đến giờ ăn trưa , đưa cô đến nhà ăn ăn trưa đưa cô ngoài.”
Giang Thiên Ca Lục Chính Tây phía , Lục Chính Tây liền : “Cậu , để đưa đồng chí Giang đến nhà ăn.”
“Hả?” Lý Minh Lượng Lục Chính Tây với vẻ mặt khó hiểu.
Hôm nay Lục tham mưu rảnh rỗi như , giành cả việc của là ?
Lục Chính Tây giải thích gì thêm, chỉ bảo Lý Minh Lượng việc khác , đưa Giang Thiên Ca xuống lầu, về phía nhà ăn.
Lúc đến cửa nhà ăn, gặp Giang Hướng Lợi và mấy khác tới.
Tuy Giang Thiên Ca quen Giang Hướng Lợi, nhưng cô đều nhớ rõ họ là những trong phòng học, tuổi chừng bốn mươi, quân phục , chắc chắn chức vụ đều ở cấp trung.
Lục Chính Tây nghiêm, giơ tay chào theo kiểu nhà binh với Giang Hướng Lợi và những khác.
Giang Hướng Lợi với Lục Chính Tây: “Chính Tây, vẫn ăn cơm ? Đi cùng chúng , đủ một bàn.”
Liếc Giang Thiên Ca, ông hỏi: “Tiểu Lý ? Kêu Tiểu Lý tiếp đãi đồng chí Tiểu Giang .”
Lục Chính Tây đáp: “Đồng chí Giang, còn một việc nhờ đồng chí Giang Thiên Ca chỉ giáo, xin phép tiếp chuyện nữa, chúc ngon miệng.”
Giang Hướng Lợi lộ vẻ tiếc nuối: “Chính Tây, thời gian của còn khó hẹn hơn cả lãnh đạo, nhớ kỹ xem rốt cuộc hẹn bao nhiêu mới ăn cơm cùng .”
Những khác bật ha hả. Trần Tứ Vân lên tiếng trêu chọc: “Lão Giang, thì ông ghi nhớ cho kỹ đấy.”
Một khác cũng : “Hướng Lợi, cho ông một kế, ông canh lúc nào đó đến thẳng nhà , nếu thì ông cứ đợi dài cổ .”
Nghe thấy bọn họ , trong lòng Giang Thiên Ca khẽ động.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đồng chí Giang.”
“Lão Giang”.
“Hướng Lợi”.
Vậy ông chính là Giang Hướng Lợi ?
Giang Thiên Ca lặng lẽ đánh giá đàn ông tên là “Giang Hướng Lợi” .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-da-tro-ve/chuong-41.html.]
Ông bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, ngoại hình thô kệch, khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm, sống mũi cao, đường chân tóc cũng cao.
Căn cứ theo thông tin từ vợ chồng Trương Lê Hoa, mấy hôm nay, Giang Thiên Ca điều tra ông quan hệ huyết thống với cô, tên là Giang Bộ Thanh.
Giang Bộ Thanh từng xuất hiện tivi và báo chí, nhưng thông tin về gia đình ông khó tìm.
Mấy hôm , cô tình cờ thấy một tờ báo cũ, đó nhắc đến, Giang Bộ Thanh một con trai tên là Giang Hướng Lợi.
Giang Hướng Lợi, chính là đang công tác tại chi nhánh quân đội .
Chỉ là Giang Hướng Lợi mặt .
Nếu đúng là ông , ông là ông bố vô trách nhiệm của cô ?
Giang Thiên Ca quan sát kỹ càng ngũ quan của Giang Hướng Lợi, nhưng thấy điểm nào giống , nhưng cũng khó .
Nhìn Giang Hướng Lợi vẻ quen thuộc với Lục Chính Tây, là cô thể hỏi thăm Lục Chính Tây?
Nói thì, điều mà Giang Thiên Ca thể thích nghi nhất ở cuộc sống chính là thông tin bưng bít.
Nếu là mấy chục năm , đừng cha, con, cháu, cho dù là tổ tông mười tám đời, chỉ cần cho cô mười phút, cô cần khỏi nhà cũng thể điều tra rõ ràng.
ở thời đại , tìm một vòng vo tam quốc, dò hỏi từng chút một.
Thật là phiền phức.
*
Sau khi xuống trong nhà ăn, Giang Thiên Ca giả vờ vô tình hỏi: “Người tìm ăn cơm là ai ? Có lãnh đạo ?”
Cô ân cần : “Lãnh đạo gọi cùng ăn cơm, từ chối, như thật sự ? Hay là tìm bọn họ , một ăn là .”
Lục Chính Tây ngắn gọn: “Không cần , là lãnh đạo. lãnh đạo của .”
Giang Thiên Ca: “À, hiểu .”
Chức vụ của Giang Hướng Lợi cao hơn , nhưng thuộc quyền quản lý của Giang Hướng Lợi.
Giang Thiên Ca hỏi: “Ông tên là Giang Hướng Lợi? , một con trai của ông Giang Bộ Thanh cũng tên là Giang Hướng Lợi, ông ?”
Lục Chính Tây ngước mắt về phía Giang Thiên Ca.
Nhìn thấy ánh mắt của , Giang Thiên Ca: “*”
Anh tật đa nghi, thám tử thì tiếc quá.
Giang Thiên Ca bĩu môi: “Hóng hớt một chút cũng , bình thường rảnh rỗi việc gì, thì thích mấy chuyện vụn vặt thôi.”