Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện? - Chương 127: Một con chó nhỏ màu xanh
Cập nhật lúc: 2025-10-30 12:21:44
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Quyên Nhĩ cũng cạn lời, khen ch.ó khác kiểu đó chứ?
Cổ Cảnh : "Con trai cũng một con ch.ó gần giống như . nó màu sắc lạ, bộ lông chủ cũ nhuộm thành màu xanh."
Cố Quyên Nhĩ tức thì tỉnh táo: "Con ch.ó đó ở ? Để xem."
Cổ Cảnh dẫn đến một căn phòng tràn đầy sự ngây thơ của trẻ con.
Một bé bốn năm tuổi đang lưng với họ, tự chơi đồ chơi của . Dưới chân bé là một con ch.ó nhỏ màu xanh nhạt.
Cố Quyên Nhĩ thoáng qua đó là chó, mà là Linh Hồ!
Không đúng! Linh khí nó mất hết, biến thành một con hồ ly bình thường.
Bạch Chiếu run lên bần bật, lông dựng . Nó lập tức xù lông, lao đến, đạp lên lưng con ch.ó xanh, gào lên bằng tiếng hồ ly.
Bạch Chiếu: "Mẹ kiếp, Thanh Phược, mày biến thành cái dạng củ chuối ?"
Con ch.ó nhỏ màu xanh dọa nhẹ, úp đầu xuống đất, run rẩy.
Cậu bé bên cạnh lập tức nổi giận, tóm lấy cổ Bạch Chiếu ném . Sau đó âu yếm ôm ch.ó nhỏ màu xanh lòng, con ch.ó kêu gừ gừ oan ức.
Bạch Chiếu vẫn chịu thua, tha thiết chạy , c.ắ.n đuôi Thanh Phược: "Thanh Phược, trả lời ? Đừng diễn trò giống như cáo nữa!"
Cậu bé sợ Bạch Chiếu c.ắ.n thương con ch.ó nhỏ màu xanh, vội vàng dậy, cau mày bất mãn: "Ba, nó dữ tợn quá, đuổi nó ngoài ."
Cố Quyên Nhĩ kéo đuôi Bạch Chiếu, xách nó lên: "Ôi dào, ch.ó con lời, đ.á.n.h một trận là , đừng bận tâm những chi tiết quan trọng ."
Cô thấy bên cạnh cái lồng chó, tiện tay nhốt Bạch Chiếu .
Cổ Cảnh kịp thời bước tới giới thiệu: "Văn Văn, đây là dì Cố Quyên Nhĩ bạn của ba và chị gái Tiểu Tuyết con gái dì ."
Hàn Tuyết Như mút kẹo mút tò mò quan sát Cổ Văn. Cậu bé khuôn mặt gần như khắc từ khuôn của Cổ Cảnh, nhưng non nớt hơn, mài những góc cạnh.
Cổ Văn lễ phép chào hỏi Cố Quyên Nhĩ và Hàn Tuyết Như: "Chào dì Cố, chào chị Tiểu Tuyết."
"Chào con, ăn kẹo mút ?" Cố Quyên Nhĩ , đưa một cây kẹo mút.
Cổ Văn lắc đầu: "Con ăn kẹo."
Miệng từ chối, nhưng mắt đứa bé khao khát cây kẹo mút tay Cố Quyên Nhĩ. Tưởng bé ngại ngùng, Cố Quyên Nhĩ định nhét cho .
Cổ Cảnh vội vàng từ chối ý của cô: "Con trai tiểu đường, ăn ngọt."
"Tuổi nhỏ như mắc bệnh tiểu đường ?" Cố Quyên Nhĩ kinh ngạc.
Cổ Cảnh đau lòng xoa đầu Cổ Văn, ánh mắt buồn bã: "Ừm."
Hàn Tuyết Như nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Bệnh tiểu đường là bệnh gì? Có nặng hơn bệnh bạch cầu của con ?"
"Ờ... cái của con nghiêm trọng hơn chút." Cố Quyên Nhĩ gãi đầu.
Cổ Cảnh bỗng nhiên chuyển đối tượng thương xót, ôn tồn với Hàn Tuyết Như: "Tiểu Tuyết kiên cường quá."
Cổ Văn ngẩng đầu ba , hình như cảm thấy ba vẻ thích cô bé . Lập tức cảm thấy vị trí của đe dọa.
Thằng bé ánh mắt đối địch Hàn Tuyết Như, đột ngột : "Chị bạch cầu thì , còn c.h.ế.t cơ!"
"Ba cũng c.h.ế.t , hơn nữa ông bà nội còn cần nữa!" Tiểu Tuyết Tuyết chịu thua, nghĩ nghĩ thêm một câu: "Hai chú của còn nghèo, nghèo đến mức chỉ còn quả thận thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/chuong-127-mot-con-cho-nho-mau-xanh.html.]
Cổ Văn ngẩn , cau mày bắt đầu suy nghĩ xem còn chỗ nào t.h.ả.m hơn Hàn Tuyết Như.
Cổ Cảnh mà suýt phun cà phê, còn Cố Quyên Nhĩ thì đến run cả vai.
Anh xoa đầu con trai, bất lực : "Con chơi với chị , ba chuyện với dì Cố một chút."
"Vâng." Cổ Văn đặt ch.ó nhỏ màu xanh xuống, nhiệt tình mời Hàn Tuyết Như đến xem ngôi nhà Lego mà bé xây.
Cổ Cảnh và Cố Quyên Nhĩ sang một bên: "Cô uống cà phê, nước lọc sữa?"
"Có coca lạnh ?" Cố Quyên Nhĩ thích uống cái nhất.
"Xin , . Con trai thể uống đồ ngọt."
"Không , ." Cố Quyên Nhĩ thò tay cái quần đùi rộng thùng thình, lôi một lon Coca nguyên vẹn. "Chỉ cần cho ly đá là ."
Cổ Cảnh nghẹn lời, đây là đầu tiên gặp khách đến chơi mà tự mang đồ uống. cái quần đùi của Cố Quyên Nhĩ kỳ quái, đựng nhiều đồ thế. Một lon Coca lớn như đựng bên trong, hề cồng kềnh.
Hai xuống, Cổ Cảnh thẳng vấn đề: "Cô Cố, thật cô trợ lý sinh hoạt cho ."
Uất Tử Mặc, mà ngay cả Hướng tổng cũng mời , nhưng cô thể. Vị tiểu thư chắc chắn phận lợi hại. Mặc dù là hâm mộ, Cổ Cảnh vẫn lo lắng cô ý đồ khác. Không tự luyến mà là fan cuồng thời nay thật sự đáng sợ.
Cố Quyên Nhĩ: "Không ? Gần đây việc gì , tìm việc kiếm chút phí sinh hoạt."
Miệng thì nhưng trong lòng thầm oán: Chẳng qua là dối thôi! Cô suýt c.h.ế.t vì mệt . Cái thời xuyên đến đây rảnh rang ba năm trời chẳng cần gì, cả ngày chỉ dài, mà yên bình mấy...
"Cô Cố chắc thiếu tiền nhỉ?" Cổ Cảnh bất đắc dĩ.
"Thiếu chứ! còn đang ở nhờ khác, nhà riêng ." Trong tài khoản của Cố Quyên Nhĩ chỉ còn mười vạn tệ từ giúp Tôn Tiếu phá án. Cô còn nỡ tiêu.
Cổ Cảnh tin lắm, Cố Quyên Nhĩ bám lấy , khỏi cảm thấy phiền lòng. Có mị lực của quá lớn ? ánh mắt cô trong veo, chút ý mập mờ nào, khiến càng thêm bối rối.
Im lặng một lát, Cổ Cảnh còn tiếp tục thuyết phục Cố Quyên Nhĩ nhưng cô đột nhiên giơ tay ngắt lời .
Chỉ thấy Cố Quyên Nhĩ lén lút đến căn phòng Cổ Văn và Hàn Tuyết Như đang chơi, xổm ở cửa rình trộm. Bóng lưng vô cùng biến thái.
Cổ Cảnh giật giật khóe mắt, bất lực che mặt.
Trong phòng, Cổ Văn và Hàn Tuyết Như xếp Lego trò chuyện.
Hàn Tuyết Như tò mò hỏi: "Bình thường ở nhà một thôi hả? Không cô đơn ?"
"Sẽ cô đơn một chút, nhưng Thanh Thanh chơi cùng." Cổ Văn con ch.ó nhỏ màu xanh bên cạnh: "Còn ? Mẹ , cũng ở nhà một hả?"
Hàn Tuyết Như nghĩ một lát, trả lời: "Nhà tớ chẳng bao giờ vắng , chỉ là... họ thôi."
"Ồ." Cổ Văn tưởng cô bé về thú cưng: "Mình cho một bí mật nhé, đừng cho khác ."
"Bí mật gì?" Mắt Hàn Tuyết Như sáng lên, cô bé bây giờ thích bí mật nhất.
Mẹ Sở Ngọc gần đây dạo trong khu , nhiều bí mật. Ví dụ trai lớn ở biệt thự thứ ba cổng khu nhà là thích mặc đồ nữ. Mỗi tối thích mặc váy, bắt chuyện với các trai. Dì ở biệt thự thứ bảy hai chồng, một ở nhà bình thường. Một chờ công tác mới về nhà.
Cổ Văn hạ giọng: "Mình thể biến , buổi tối sẽ biến thành một khác!"
Hàn Tuyết Như kinh ngạc tột độ: "Tớ cũng !"
Không quá trùng hợp ?
Hai đứa nhỏ tròn mắt - đúng là duyên phận kỳ lạ giữa... hai sinh linh " bình thường".