Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện? - Chương 128: Gã thanh niên thâm hiểm hay báo thù tên Thanh Phược
Cập nhật lúc: 2025-10-30 12:21:45
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Quyên Nhĩ xổm bên khe cửa, mồ hôi túa đầy trán. Hai đứa cùng một chuyện ?
Cổ Văn buổi tối sẽ biến , là chuyện gì?
Cố Quyên Nhĩ sờ cằm, ngẩng đầu . Cổ Cảnh cũng lén lút gần, cùng cô quan sát hai đứa trẻ qua khe cửa.
"Con trai buổi tối sẽ biến , biến thành cái gì?" Cố Quyên Nhĩ tò mò hỏi.
Cổ Cảnh bất đắc dĩ, thở dài mở điện thoại, đưa cô xem một đoạn video.
Trên màn hình, Cổ Cảnh thấy con trai quấn chăn quanh , mặc quần sịp bên ngoài, miệng hô "siêu nhân biến hình".
Còn trong mắt Cố Quyên Nhĩ - nhóc tay chân, tóc tai bỗng dài , hóa thành một thanh niên tuấn tú vài phần giống Thanh Dung.
Không sai, chắc chắn là Thanh Phược!
Cố Quyên Nhĩ lập tức hiểu .
Xem chỉ khi đêm xuống, mới thể gặp Thanh Phược thật sự.
Đã thông tin cần thiết, Cố Quyên Nhĩ dậy mở cửa, gọi Tiểu Tuyết Tuyết: "Tiểu Tuyết, chúng về nhà thôi."
Hàn Tuyết Như lưu luyến , cô bé mới thiết với Cổ Văn.
"Lúc nào rảnh cùng biến nhé!" Hàn Tuyết Như xong, chạy về phía Cố Quyên Nhĩ.
Cố Quyên Nhĩ sang Cổ Cảnh, giọng chút tiếc nuối: "Anh cần trợ lý sinh hoạt thì thôi, về đây. Có duyên sẽ gặp ."
Nói cô hai bước , chìa tay: " sắp , ký tặng ?"
"Được." Cổ Cảnh cảm thấy cô gái thật kỳ lạ. Cô thật sự thích ?
Cố Quyên Nhĩ vui mừng, rút trong túi một xấp hình dày nửa đốt tay, nhét bút tay Cổ Cảnh: "Nhanh, ký hết cho nhé!"
Cổ Cảnh khóe miệng giật giật, nghi ngờ liếc cái quần rộng thùng thình của Cố Quyên Nhĩ. Cái quần đó chứa cả đống hình như ? Một xấp ảnh lớn như , ký đến chiều cũng xong nhỉ?
Cổ Cảnh chỉ ký tượng trưng lên tấm đầu tiên: "Ký xong , để tiễn cô."
Chỉ một tấm thôi ? là Ảnh đế mà, quá keo kiệt.
Ánh mắt Cố Quyên Nhĩ liếc một cái, Cổ Cảnh sự khinh bỉ trong đó, chỉ khổ.
Cô cất xấp hình túi: "Thôi khỏi tiễn, tự ."
Dù một tấm cũng còn hơn - mạng thu mỗi tấm năm trăm tệ cơ mà. Chuyến thu hoạch, Cố Quyên Nhĩ hài lòng dắt Hàn Tuyết Như rời .
Cô bé do dự Bạch Chiếu nhốt trong lồng, thấy họ sắp , Bạch Chiếu cuống quýt nhảy lên nhảy xuống.
Cố Quyên Nhĩ quá nhanh, cô bé còn kịp nhắc là " mang theo Tiểu Bạch", kéo khỏi nhà họ Cố.
Bạch Chiếu tức đến mức thẳng dậy, túm song sắt hét ầm lên: "Khốn kiếp, còn sót một đứa ở đây nè!"
Cánh cửa vô tình đóng .
Cố Quyên Nhĩ xuống lầu mới nhớ : "Tiểu Tuyết Tuyết, chúng bỏ quên ai ?"
"Ơ? Không cô cố ý để Tiểu Bạch gián điệp ?" Hàn Tuyết Như ngẩn . Cô bé tưởng Cố đại sư cố ý mang Bạch Chiếu , nó ở theo dõi động tĩnh của nhà Cổ Cảnh.
Cố Quyên Nhĩ chột , thật cô quên thật...
Thôi, với cái tính lì lợm của Bạch Chiếu, chắc nó tự lo cho .
Tối đón luôn, tiện thể xem thằng bé "biến " thế nào.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/chuong-128-ga-thanh-nien-tham-hiem-hay-bao-thu-ten-thanh-phuoc.html.]
Trong lúc đó, nước mắt Bạch Chiếu chảy dài.
Một con ch.ó con màu xanh đen từ xuất hiện bên ngoài lồng, đôi mắt đen láy chăm chú nó.
"Nhìn cái gì mà ? Ông đây đ.ấ.m mày bây giờ!" Bạch Chiếu gào lên.
Chó con nghiêng đầu, khịt mũi khẩy, ... chậm rãi nhấc chân lên.
Mắt Bạch Chiếu mở lớn, giận dữ gào lên: "Thanh Phược, mày dám!"
Một tiếng "xòe" vang lên. Mùi khai nồng nặc lập tức lan khắp phòng.
Cổ Văn hít hít mũi, thấy Bạch Chiếu trong lồng cau mày hét lớn: "Ba, con ch.ó nhỏ Tiểu Bạch của dì Cố tè hôi quá!"
Bạch Chiếu bịt mũi, áp sát thành lồng, gào thét t.h.ả.m thiết: "Thanh Phược, tao sẽ g.i.ế.c mày!"
Tên tiểu tử quả nhiên giả vờ!
...
Cho đến tối, khi Cố Quyên Nhĩ lặng lẽ lẻn nhà Cổ Cảnh. Cô phát hiện Bạch Chiếu bẹp dí trong lồng, gần như hấp hối.
Cố Quyên Nhĩ chọc chọc bụng nó: "Còn sống ? Trời ạ... Mày hôi quá..."
Bạch Chiếu nước mắt nước mũi tèm lem, hôi đến mức như là do nước tiểu của Thanh Phược. Hai cha con nhà họ Thanh đều một thói, còn tệ hơn chó.
Buổi chiều, thằng nhóc Thanh Phược chạy đến lồng nó tè bốn . Khiến Cổ Cảnh tưởng nó tiêu chảy, mùi hôi lan khắp nhà, trực tiếp đặt nó ở ban công.
Đáng ghét! Món nợ trả, Bạch Chiếu nó sẽ đổi tên thành Bạch Bị Ức Hiếp.
"Thả ông !" Lồng ch.ó nhà Cổ Cảnh lồng bình thường, chuyên dùng chống ch.ó vượt ngục, khóa.
Cố Quyên Nhĩ thả Bạch Chiếu , nó lập tức chạy như bay về phía phòng Cổ Văn. Cố Quyên Nhĩ theo sát phía .
Trong phòng bóng dáng thằng bé, chỉ thấy bệ cửa sổ một . Một mỹ nam cổ phong buộc chăn quanh , tóc dài xõa đến eo. Hắn cầm chai bia trộm từ tủ lạnh nhà hàng xóm lầu, uống lười biếng Cố Quyên Nhĩ và Bạch Chiếu: "Đến ."
Thanh Phược lạnh một tiếng, lẩm bẩm: "Lão già thật độc ác, bảo cô đến tìm ." Ngửa đầu uống cạn chai bia, yết hầu Thanh Phược lăn nhẹ.
"Đèn Ly Phách ?" Cố Quyên Nhĩ hỏi thẳng.
Thanh Phược nhảy xuống, kéo giường - đó là một cái hố chứa đầy chai rượu rỗng. Hắn giấu chai bia đang cầm : "Vỡ ."
"Vỡ ?" Cố Quyên Nhĩ mắt tròn xoe: "Bảo vật thượng cổ mà ngươi ... vỡ ?" Trời ạ, chuyện mà để Thanh Dung , Thanh Phược chắc chắn đ.á.n.h tới tro cốt cũng còn.
Thanh Phược thò tay hố, lấy một túi nhựa, ném cho cô. Cố Quyên Nhĩ mở xem, đúng là cái đèn thật nhưng vỡ nát, chỉ còn vụn thủy tinh.
Bạch Chiếu nghiến răng lao lên: "Đồ khốn Thanh Phược, ông g.i.ế.c mày!"
Mới bay nửa đường, Bạch Chiếu Thanh Phược dùng gối đ.á.n.h bay ngoài cửa sổ. Tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang vọng khắp khu nhà.
May dây leo của Cố Quyên Nhĩ quấn , kéo nó về an .
Do vòng cổ phong ấn, Bạch Chiếu giờ chẳng khác gì một con hồ ly bình thường.
Vừa thoát c.h.ế.t, nó nhào lên nữa quật bay.
Cứ thế lặp lặp , mà chỉ thở dài.
Cố Quyên Nhĩ cân nhắc túi mảnh vỡ Đèn Ly Phách, Thanh Dung chỉ bảo cô giúp tìm Đèn Ly Phách chứ nguyên vẹn. Như chắc là thể giao ?
Nhét mảnh vỡ quần đùi, Cố Quyên Nhĩ lườm Thanh Phược: "Ngươi ?"
Cô lầm, hồn phách của Thanh Phược chia hai. Một phần nhỏ còn trong hồ ly, phần lớn giam trong thể Cổ Văn.
Thanh Phược thở dài, đ.á.n.h bay Bạch Chiếu: "Ta vốn định báo ân, ai ngờ báo nhầm thành họa. Thực lực quá yếu, cưỡng ép khởi động Đèn Ly Phách khiến nó nổ tung. Ba hồn của Văn Văn tan mất, đành tách ba hồn nhập bé để duy trì sự sống."