Đến 12 giờ trưa, khi lệnh giải tán  vang lên, cả đội ngũ như bùng nổ, tiếng than vãn oán trách râm ran khắp nơi.
Lê Thanh Thanh  xoa cánh tay  rên rỉ: "Huấn luyện gì mà kinh khủng thế , chân  sắp gãy ."
"Đi ăn cơm thôi, căn tin nhé?"
Trương Văn Tĩnh xụ mặt,   tâm trạng ăn uống: "Đồng phục quân sự phát ,   lấy cùng mấy  khác. Các  mua hộ  cái bánh bao nhé."
"Được!"
Nhóm bạn trong phòng 302 chia   hành động. Lê Kiến Mộc cùng Trịnh Linh, Lê Thanh Thanh  ăn cơm.
"Nghe  căn tin  3 nấu ăn ngon nhất, tầng hai còn đủ các món,  thể gọi theo suất, chúng  qua đó thử ?" Trịnh Linh hí hửng đề nghị.
Mộng Vân Thường
Lê Thanh Thanh hừ một tiếng: "Miễn là  giống quán thịt xiên  khen   là ."
Trịnh Linh: "..."
—
Căn tin  3  gần khu giảng đường cũ,   một đoạn khá xa. Dọc đường, họ bắt gặp  ít sinh viên năm nhất đang túm tụm , mặt mày háo hức.
Khuôn viên trường Bắc Thành xanh mát, giữa khu  một hồ nước nhân tạo. Trên mặt hồ, lá sen phủ kín, xanh ngắt một màu, cảnh sắc cực kỳ hữu tình.
Một nam sinh bỗng reo lên kinh ngạc: "Lá sen thật kìa! Lần đầu tiên  thấy hồ sen ngoài đời luôn!"
"Có  bên   củ sen  nhỉ?"
Một bạn  cạnh lập tức bác bỏ: "Không  , trường trồng lá sen chỉ để trang trí thôi, ai mà trồng củ sen ở đây  gì."
Nam sinh   tin, vén ống quần lên, nửa  nửa bò sát mép hồ, đưa tay đẩy một phiến lá sen to qua một bên.
"Lá sen to thế ,  chừng  thật đấy!"
"Cẩn thận chút, trượt chân bây giờ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/101.html.]
"Yên tâm,  bơi giỏi lắm!"
 khi lớp lá sen tách , bên   hề  củ sen, chỉ thấy một đống rong rêu và… một túi nilon nổi lềnh bềnh.
Nhìn thấy cảnh ,   nhíu mày, làu bàu: "Ai mà vô ý thức thế, còn vứt rác xuống hồ nữa chứ. Cũng là sinh viên cả, ý thức kém thật!"
Vừa lầm bầm xong,   liền vươn tay, tiện thể vớt túi nilon lên.
Túi nilon   rong rêu bám đầy, bết chặt  . Giang Hoài  nghĩ rằng nó  chắc đến . Anh  chỉ định giật nhẹ, nhưng  ngờ  rút  . Dùng thêm chút sức, cơ thể vốn   nghiêng liền mất thăng bằng, bất ngờ trượt xuống.
"Cẩn thận!"
Soạt…
Bùm!
Nước b.ắ.n tung tóe.
"Giang Hoài!"
"Cứu… Cứu với…"
Giang Hoài ngoi lên, mặt trắng bệch, hoảng loạn há to miệng, cả  dần chìm xuống.
Rõ ràng hồ nước   sâu lắm, hơn nữa   chỉ trượt chân gần bờ thôi, theo lý mà   thể nào chìm nhanh như .  khoảnh khắc rơi xuống, cả  như  kéo , dòng nước lạnh lẽo lập tức nuốt chửng  .
Bạn bè  bờ vội vàng chạy tới, một nam sinh đưa tay :
"Này,  cố tình đùa dai đấy ? Có   kéo  lên ? Vươn tay  nhanh, lát nữa giáo viên thấy thì  c.h.ế.t chắc đấy!"
Giang Hoài há miệng, nước sắp tràn  mũi, nhưng   thể  nổi một câu.
Không    cố ý  hợp tác.
Mà là…  gì đó đang kéo chân   xuống!
Trong nháy mắt, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Giang Hoài dốc sức vùng vẫy, dựa  kỹ năng bơi của   thoát khỏi vùng nước .  cơ thể giống như  thứ gì đó giữ chặt, càng giãy dụa,  càng  kéo xuống sâu hơn.