Lời  dứt, điện thoại bỗng vang lên—một cuộc gọi video đang tới.
" còn tưởng là một ông chú đầu hói thích giảng đạo, ai ngờ  là kiểu ?"
Mộng Vân Thường
"Khí chất   giống   bình luận triết lý chút nào."
"Mọi   nhận  ? Ông    thể là  nổi tiếng đấy!"
"Ai thế? Nếu  từng gặp, chắc chắn  thể   ấn tượng."
Lê Kiến Mộc bình tĩnh quan sát  đàn ông trong khung hình, chậm rãi lên tiếng:
"Tiên sinh, nếu ông  xem tướng giúp  , cần cung cấp ngày sinh tháng đẻ và ảnh chụp của cô . Như   mới  thể tính toán chính xác hơn."
Ánh mắt Khương Uy trầm xuống,  cô chăm chú: "Sao cô    xem cho  ?"
Lê Kiến Mộc giọng điệu thản nhiên, chậm rãi giải thích:
"Quan sát tướng mạo,  thể thấy cung cha  của ông u ám. Chứng tỏ ông mồ côi từ nhỏ, tự  bươn chải, từng trải qua nhiều sóng gió mới tạo dựng  sự nghiệp. Sau  xuôi chèo mát mái, lập gia đình, sinh con, cuộc sống càng ngày càng sung túc.  cung con cái  xuất hiện vết nứt, đường duyên con cái lờ mờ bất định… Điều đó cho thấy con gái ông  mất tích, và hiện giờ ông  nhờ  tính một quẻ để tìm con bé, đúng ?"
Trong giây lát, Khương Uy sững , đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.
Con gái ông  từ nhỏ sống trong nhung lụa,  từng chịu khổ. Ông   bản  kết thù kết oán  ít, nên luôn bảo vệ con bé  kỹ. Vậy mà, con bé  mất tích  hơn một năm. Ông  huy động cả giới hắc bạch để tìm kiếm, nhưng  dám  rầm rộ, sợ kẻ thù nhân cơ hội  tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/106.html.]
Nếu   ai báo tin,  thì chỉ  một khả năng—cô gái  thực sự  bản lĩnh,  thể tính toán  vận mệnh.
Ý nghĩ đó khiến Khương Uy dâng lên một tia hy vọng. Ông    thêm lời nào, lặng lẽ gửi ảnh chụp cùng ngày sinh tháng đẻ của con gái đến cho Lê Kiến Mộc.
Trong ảnh, cô gái  hai mươi tuổi, dung mạo xinh , ăn mặc tinh tế, giữa chân mày lộ  mấy phần kiêu ngạo.
Lê Kiến Mộc cúi đầu bấm đốt ngón tay. Càng tính, hàng lông mày cô càng nhíu chặt.
Nhìn thấy biểu cảm của cô, trái tim Khương Uy vô thức siết ,  thở dồn dập hơn.
Một lúc lâu , ngón tay cô mở .
Khương Uy lập tức lên tiếng, giọng  khẩn trương  che giấu nổi: "Thế nào? Trân Trân… Con bé…"
Với quyền thế của , một năm qua ông  vẫn  thể tìm  manh mối. Ông   chuẩn  sẵn tâm lý cho tình huống  nhất, nhưng vẫn mong  một tia hy vọng.
Lê Kiến Mộc chậm rãi : "Còn sống."
Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng như một tia sáng xuyên thủng bóng tối nặng nề trong lòng Khương Uy. Đôi mắt ông  sáng lên, bàn tay vô thức siết chặt: "Thật ? Vậy con bé ở ? Khi nào  thể về?"
Lê Kiến Mộc  trả lời ngay, mà hỏi ngược : "Cô  mất tích như thế nào?"
Khương Uy trầm mặc một lát,  đó thở dài, kể :
"Một năm , gia đình  xảy  mâu thuẫn vì chuyện công việc của con bé.  và  nó   khi  nghiệp, nó sẽ về công ty gia đình  việc, rèn luyện thêm hai năm  kế thừa sự nghiệp.    nó  ai xúi giục, bỗng nhiên   tự lập,  dựa dẫm  gia đình."