Sau khi thu dọn xong đồ đạc và quần áo cần mang theo ngày mai, Trương Văn Tĩnh cũng trở về.
Thấy   đều đang chuẩn , Lê Thanh Thanh cũng bắt đầu lục tục thu dọn.  rõ ràng chỉ là huấn luyện ba ngày, cô   mang theo hẳn hai vali to cùng một túi du lịch đầy ắp.
Trương Văn Tĩnh nhắc nhở: “Huấn luyện viên   ,   mang đồ trang điểm, mỹ phẩm chỉ  phép mang kem chống nắng và đồ dưỡng ẩm thôi. Nếu mang nhiều,  chỉ  tịch thu mà còn  trừ điểm nữa.”
Lê Thanh Thanh nghi hoặc: “  đây  vẫn mang  mà?”
Cả phòng đột nhiên im lặng trong giây lát.
Mọi  đều  cô  là thiên kim tiểu thư, nhưng  ngờ ngay cả quân khu cũng  thể nhắm một mắt mở một mắt với cô .
Trương Văn Tĩnh lấy  bình tĩnh, giải thích: “Trước đây   với  phận khác, nhưng bây giờ chúng  là sinh viên đại học Bắc Thành,  tuân thủ quy định. Hôm nay huấn luyện viên  nhấn mạnh  nhiều  , Thanh Thanh, vì danh dự của lớp chúng ,  đừng mang theo mấy thứ đó nữa.”
Lê Thanh Thanh  tình nguyện lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng lấy bớt đồ . Cuối cùng, chỉ còn  một vali.
Cô   định đóng  thì Trương Văn Tĩnh  chỉ  mấy chai lọ bên trong: “Những thứ đó cũng  .”
Lê Thanh Thanh sốt ruột: “ khu Bắc Thành  núi rừng, mùa  nhiều muỗi lắm! Nếu  cắn, cánh tay sưng to thì ? Không cho mang thuốc đuổi muỗi, thuốc trị côn trùng, bọn  sẽ  xí mất!”
Nghe , mấy  còn  cũng bắt đầu lo lắng.
“ , vùng núi muỗi độc lắm,  thuộc loại da mẫn cảm,  cắn là chịu  nổi!”
Trương Văn Tĩnh cũng chần chừ. Cô    mặt mày sưng vù, nhưng huấn luyện viên    rõ ràng…
Trịnh Linh đề nghị: “Hay là  thử hỏi huấn luyện viên xem ?”
Trương Văn Tĩnh thở dài: “Chắc   , các lớp khác cũng   ai đề cập đến chuyện . Nếu chúng  tự tiện xin phép, huấn luyện viên sẽ nghĩ chúng  yếu ớt mất.”
Lê Thanh Thanh bĩu môi, Trịnh Linh cũng lắc đầu thở dài.
Cát Tân Nguyệt đề xuất: “Vậy thì mặc quần áo dài, đội mũ thấp xuống. Dù  cũng chỉ  ba ngày, cố gắng chịu đựng một chút thôi.”
Mộng Vân Thường
Lê Kiến Mộc vẫn  ở góc bàn, bình thản : “Không cần .”
Mọi  đồng loạt  sang.
Chỉ thấy cô thổi nhẹ  lá bùa  tay, nét mực  vặn khô hẳn.
Ngón tay cô linh hoạt gấp lá bùa thành hình tam giác nhỏ, đặt sang một bên.
Lúc  cả phòng mới phát hiện,   từ lúc nào, Lê Kiến Mộc   vẽ bùa, hơn nữa còn vẽ cả một chồng nhỏ ngay  mặt.
Trịnh Linh tròn mắt ngạc nhiên: “Đây là bùa bình an ? Tiểu Lê,  vẽ bùa nhanh  ? Mình   Huyền Sư vẽ bùa  chậm,  khi mất cả nửa tháng mới xong một lá mà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/145.html.]
Lê Kiến Mộc  dậy, đưa cho   từng lá bùa nhỏ: "Đây là bùa đuổi côn trùng, mang theo bên , mấy con muỗi sẽ  dám đến gần các  ."
Mấy  vui mừng khôn xiết, họ cảm ơn rối rít.
Trương Văn Tĩnh cầm lấy bùa,  Lê Kiến Mộc với ánh mắt thâm tình: "Tiểu Lê,  yêu   chết!"
Trịnh Linh thì hỏi: "Tiểu Lê, cái  bao nhiêu tiền ? Mình chuyển cho ."
Cát Tân Nguyệt lo lắng  cô.
Lê Kiến Mộc mỉm , đáp: "Phúc lợi bạn cùng phòng, miễn phí!"
Ngay lập tức, tiếng hoan hô vang lên trong phòng 302.
Lê Kiến Mộc  nhẹ  tiếp tục vẽ thêm mười mấy lá bùa đuổi côn trùng, chia cho   xong cô   phòng tắm.
Sau khi  ngoài, Trương Văn Tĩnh lập tức tiếp cận cô, mắt sáng ngời: "Tiểu Lê, bùa đuổi côn trùng của   giá bao nhiêu thế? Có thể bán cho  hai cái ? Mình  mấy  bạn mới nhập học, họ cũng  cần."
Lê Kiến Mộc suy nghĩ một lát  tùy ý đưa  giá: "200 tệ một lá."
Trương Văn Tĩnh trợn mắt: "Cậu  thật ?"
Lê Kiến Mộc gật đầu,  hề do dự.
Lớp trưởng Trương vui mừng vung tay: "Vậy  lấy hết! Mình  tất cả!"
Lê Kiến Mộc nghiêm túc đáp: "Không !"
Trương Văn Tĩnh sửng sốt: "Hả?"
Lê Kiến Mộc thản nhiên : "Để  cho  hai cái."
"Tuân mệnh!" Trương Văn Tĩnh  hề do dự, trả tiền cho Lê Kiến Mộc,  đó lấy bùa đuổi côn trùng   ngoài.
Đến khi trời tối, Trương Văn Tĩnh trở  với vẻ mặt hưng phấn, kể với   rằng cô  chia bùa đuổi côn trùng cho bạn bè.
Dù một vài  bạn của cô cho rằng đây là chuyện  đáng tin, Trương Văn Tĩnh vẫn lặng thinh   gì. Thực tế sẽ chứng minh tất cả, ngày mai họ sẽ  thôi!
Trước khi tắt đèn  ngủ, Lê Kiến Mộc nhận   tiền từ Lưu Thủy Sinh.
Lưu Thủy Sinh  hỏi giá của Lê Kiến Mộc, chỉ vì cô  tận tâm giúp đỡ ông mấy , ông  tin tưởng cô hơn những  lớn ở Cảng Thành  Bằng Thành. Vì , ông  tiếc tiền, chuyển hẳn 500 vạn cho cô.
Cuối cùng, ông nhắn tin bảo cô rằng ngày mai ông sẽ về Bằng Thành và sẽ dẫn vợ con tới thăm cô.
Lê Kiến Mộc chỉ trả lời vài câu đơn giản   ngủ.
Cô ngủ  nhanh, và cũng  hiếm khi mơ thấy gì. Tuy nhiên, đêm nay  khác.