Trong giấc mơ của cô, chỉ  một cảnh tượng duy nhất.
Mây mù dày đặc bao phủ, che khuất một ngọn núi mơ hồ. Phía ,  một màu xanh biếc lấp ló,  rõ là núi  là nước.
Cô  thể  đổi góc ,   tại    ở đây, nhưng  thể cảm nhận   khí đầy linh khí, tràn ngập hương hoa và tiếng chim hót. Cả thần hồn cô như  thăng hoa, nhẹ nhàng bay bổng.
Khi ánh sáng đầu tiên của buổi sáng ló rạng, Trương Văn Tĩnh đánh thức cô.
Lê Kiến Mộc vẫn còn đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời ,  thể tự kiềm chế.
"Tiểu Lê, nhanh lên, nếu  lát nữa sẽ  kịp ăn sáng !"
"Sao hôm nay Tiểu Lê   ngoài chạy bộ ?"
"Này, Lê Kiến Mộc,     bệnh đấy chứ?"
Mọi   cô với vẻ lo lắng.
Lê Kiến Mộc tỉnh , lắc đầu: "Mình  ."
Cô đột nhiên  , nhanh chóng bước xuống giường.
"Không  thì . Theo kinh nghiệm của đàn chị, ba ngày đầu huấn luyện  mệt. Hôm nay xe bus chỉ đưa chúng  tới chân núi,  đó còn   bộ hai tiếng nữa mới đến nơi. Vậy nên chúng   tranh thủ thời gian ăn sáng, mang thêm hai quả trứng  túi, nhớ ?"
"Đã , lớp trưởng đại nhân,   nhắc  nhắc  N  ."
Mộng Vân Thường
"Không  Tiểu Lê   thấy ? Nếu  lặp   nữa thì ?"
Mấy nữ sinh  lải nhải  nhanh chóng thu dọn đồ đạc,  cùng   tới căn tin gần nhất.
Ăn sáng xong, mỗi   nhét thêm chút đồ dễ mang  túi,  vội vàng kéo vali  cổng trường.
Trước cổng trường, mấy chiếc xe bus  đợi sẵn.
Những tân sinh viên  lộn xộn, ồn ào và cố gắng giữ trật tự, mất  nửa tiếng mới  định  chỗ .
Lớp của Lê Kiến Mộc  đủ   để  một xe, vì   vài    chung với lớp khác  chiếc xe thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/146.html.]
Trương Văn Tĩnh, với vai trò lớp trưởng, dẫn dắt bạn cùng phòng  xe thứ hai, trong khi xe một  giao cho ủy viên học tập.
Trương Văn Tĩnh dẫn nhóm Lê Kiến Mộc lên xe, ngay lập tức, một nhóm nam sinh đang tuổi dậy thì bắt đầu huýt sáo khi thấy các cô gái xinh .
"Người   bên ."
"Bạn học lớp nào thế,  quen chút ."
"Đằng  còn chỗ, chỗ !"
Những nam sinh hồn nhiên trêu đùa khiến  khí trong xe trở nên ồn ào náo nhiệt.
Giáo viên phụ đạo  phía   nhịn , cau mày quát: "Xảy  chuyện gì ? Mấy   yên ,  giống như mấy tên du thủ du thực ?"
Trong khoang xe vang lên tiếng  rộn rã, khiến mấy nam sinh  hàng  đỏ mặt.
Bọn họ   hạng du thủ du thực, chỉ là đôi khi vẫn  chút ngại ngùng. Một trong  đó,   làn da ngăm nhất, cũng là  đỏ mặt lợi hại nhất—màu đỏ rực hiện rõ dù nước da   vốn  sẫm màu.
Lúc , nhóm của Lê Kiến Mộc   sắp xếp chỗ  xong. Mấy nam sinh ở hàng  thấp giọng bàn tán:
"Đó là nữ sinh khoa nghệ thuật ? Đều thật xinh !"
"Ngốc ? Toàn bộ là sinh viên khoa quản lý của chúng . Người  đầu là Trương Văn Tĩnh,  từng gặp . Nói thật nhé,   theo đuổi cô ."
"  thấy  phía   hơn, nụ  trông ngọt ngào cực kỳ."
"Không,  thứ ba mới ! Nhìn là  kiểu tiểu thư danh giá,  chút khí chất kiêu ngạo của công chúa nhỏ."
"Các   xem, bây giờ  nên qua xin WeChat ? Như thế  đường đột quá ?"
"Đường đột gì chứ,   y như cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."
Mấy nam sinh    , bỗng   huých khuỷu tay Vương Kha Nhiên—  từ nãy đến giờ vẫn  lên tiếng.
"Ê, đen thui! Cậu thấy ai  nhất?"
Vương Kha Nhiên liếc mắt  về phía chỗ  của Lê Kiến Mộc. Lúc ,   chỉ  thể thấy  gáy cô.
"Hỏi  đấy!"