Ở một góc bàn náo nhiệt nhất, Hà Tiến hào hứng miêu tả cảnh tượng con sâu và lũ kiến bùa xua đuổi, giọng đầy vẻ thần bí, nước miếng b.ắ.n tung tóe.
Kết thúc câu chuyện, còn tiếc nuối lắc đầu:
"Chậc, đáng tiếc cùng lớp với bạn học Lê, thể mua bùa đuổi côn trùng. Nếu , thể biểu diễn cho xem cảnh ‘vạn trùng lui tán’ !"
Một nam sinh gần đó cợt:
"Bạn học, chắc chắn đang xu nịnh bạn học Lê đấy chứ?"
Hà Tiến lập tức xua tay, tỏ vẻ nghiêm túc:
"Đương nhiên là ! Bạn học Lê công bằng, cô chỉ bán bùa cho trong lớp, ai cũng như thôi, năn nỉ cũng vô ích."
Vừa dứt lời, Hà Tiến chợt thấy bóng dáng Lê Kiến Mộc đang tiến về phía họ.
Anh còn kịp phản ứng, chỉ thấy cô dừng mặt Vương Kha Nhiên – nam sinh ngay bên cạnh .
Lê Kiến Mộc lấy từ trong túi một lá bùa, đưa cho :
"Bạn học Vương, cái tặng ."
Không gian xung quanh lập tức trở nên yên ắng.
Vương Kha Nhiên kinh ngạc bật dậy:
"Cho… cho ?"
Lê Kiến Mộc mỉm gật đầu:
"Lần giúp , sẽ đáp lễ. Mãi đến giờ mới cơ hội thích hợp, hy vọng chê thứ ."
Hóa … cô vẫn nhớ!
Vương Kha Nhiên gãi đầu, mặt chút đỏ, bối rối:
" còn tưởng quên mất chứ…"
"Sao thể quên ." Lê Kiến Mộc đáp nhẹ, giọng điệu bình thản nhưng khiến Vương Kha Nhiên cảm thấy vui vẻ lạ kỳ.
Tặng quà xong, cô xoay rời , cùng bạn cùng phòng tìm chỗ ăn cơm.
Vương Kha Nhiên lá bùa tay, như vẫn tin .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/152.html.]
ngay khi Lê Kiến Mộc rời khỏi, đám bạn cùng bàn mới bừng tỉnh, lập tức xúm .
"Móa nó, giấu kỹ quá đấy! Hóa quen bạn học Lê từ , sớm hả?!"
"Có thể cho WeChat của cô ? hỏi chuyện mua bùa đuổi côn trùng!"
"Đen thui*, bán bùa cho , giá 300 tệ!" (*Biệt danh của Vương Kha Nhiên)
" trả 500!"
" 1000 luôn!"
Thấy bọn họ càng lúc càng hăng máu, Vương Kha Nhiên vội nhét lá bùa túi, cảnh giác lùi về vài bước.
"Đừng hòng! Bùa đuổi côn trùng bán, WeChat cũng cho, các hết hy vọng !"
Một nam sinh trừng mắt:
"Móa, em, đánh !"
Chỉ trong nháy mắt, Vương Kha Nhiên một đám nam sinh xông tới "bao vây xử lý".
Cuối cùng, khi giày vò đến mức đầu tóc rối bù, mới tha .
khi đám bạn còn đang đùa ầm ĩ, Vương Kha Nhiên lặng lẽ cầm điện thoại, nhắn tin cho ở thảo nguyên xa xôi:
Mộng Vân Thường
[Mẹ ơi, con nhớ nhà quá, thể gửi thêm một thùng đặc sản tới cho con ?]
Rất nhanh, hồi âm chắc chắn:
[Được, sẽ gửi ngay!]
Nhìn tin nhắn, Vương Kha Nhiên khẽ thở phào.
Từ thảo nguyên gửi về trường học, chắc ba ngày là tới nhỉ…
?
Dưới bầu khí vui vẻ của bữa sáng và bữa trưa, những tân sinh viên vẫn còn tràn đầy năng lượng, rằng niềm vui sẽ kéo dài lâu.
Chiều đến, đợt huấn luyện chính thức bắt đầu.
Mọi nhanh chóng nhận rằng cường độ huấn luyện gấp ba những gì họ từng trải qua ở trường. Không còn ai tâm trạng nghĩ đến chuyện gì khác nữa. Đến tối, khi buổi huấn luyện kết thúc, ai nấy đều mệt nhoài. Vừa rửa mặt xong, tất cả gục xuống giường, chìm giấc ngủ sâu.
Ngoài trời, gió núi về đêm thổi vi vu, xào xạc qua những tán cây. Một gốc cây khô đen nhánh, cao hơn một mét, cố sức lắc lư như khoe rằng nó vẫn còn mạnh mẽ. động tác quá đà chỉ khiến mấy nhánh khô mục nát rơi xuống đất, chẳng vẻ gì là mạnh mẽ cả...