Chỉ một câu  đơn giản, nhưng  khiến cả phòng ký túc nổ tung.
"Trời ơi! Mình   quân khu cử  nhiều   tìm mà  thấy, các  tìm ở  ?"
" đó! Trong nhóm lớp còn   đoán  chăng là  quỷ bắt , hoặc   dùng trận pháp che mắt, nếu  thì  ngay cả quân đội cũng  tìm ?"
"Tiểu Lê,    tìm  ? Cậu giỏi quá! Huyền Sư ai cũng lợi hại như  ?"
Mộng Vân Thường
"Tiểu Lê,    đoán mệnh ? Xem giúp  một quẻ ?"
Lê Kiến Mộc: "…"
Rất , một  cũng  ngủ!
Cô thì mệt đến mức mắt díp ,  hiểu  bọn họ vẫn còn tràn đầy tinh thần.
Cô ngáp một cái, lười biếng : "Ngày mai   sẽ ."
Thật , cô  thể kể rõ ngọn ngành ngay bây giờ, nhưng  chắc quân đội sẽ công khai  chuyện. Nếu  quá thẳng thắn, chỉ e sẽ gây  hoảng loạn. Cứ chờ xem ngày mai huấn luyện viên viện cớ thế nào thì hơn.
Mọi    liền hiểu ý, kìm nén sự tò mò mà  hỏi thêm nữa.
…
Quả nhiên, sáng hôm , phía chính phủ chỉ thông báo đơn giản về vụ việc. Họ  rằng năm sinh viên  vì quá nhàn rỗi mà rủ   rừng thám hiểm,  đó bắt rắn nướng thịt, vô tình chọc giận một con rắn lớn.
Con rắn  nổi giận đuổi theo, khiến bọn họ hoảng loạn chạy trốn trong đêm. Do địa hình phức tạp, họ vô tình ngã  bụi gai,  mắc kẹt bên trong.
Cuối cùng, huấn luyện viên nghiêm túc cảnh cáo:
"Vùng dã ngoại luôn tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, dù  căn cứ quân đội đóng quân cũng  ngoại lệ! Các em đừng nghĩ đây là sở thú, động vật hoang dã  hề hiền lành! Chúng  độc,  nanh vuốt sắc bén, thậm chí một  còn sống theo bầy đàn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/167.html.]
Mọi  im lặng lắng .
Huấn luyện viên tiếp tục quét mắt  đám sinh viên, giọng  nghiêm khắc hơn:
"Đừng tùy tiện bắt chước mấy blogger  mạng, đua   thám hiểm, ngủ lều, nướng đồ ăn ngoài trời! Nhìn thì  vẻ thư thái, nhưng    theo đoàn đội chuyên nghiệp! Còn các em? Không  kỹ năng sinh tồn,   thiết  bảo hộ,  thương thì ai chịu trách nhiệm?!"
Mọi  nhanh chóng đồng thanh đáp:
"Hiểu rõ ạ!"
Huấn luyện viên Vương gật đầu, vẻ mặt hài lòng, nhưng ngay  đó  nhếch môi bổ sung một câu:
"Không hiểu rõ cũng  . Dù gì thì chiều nay các em cũng rời khỏi đây. Sau   chuyện,   thương là các em, đau lòng là cha  các em, chứ  liên quan gì đến chúng ."
Sinh viên: "…"
Thầy thực sự  cần giảng đạo  lúc  .
Buổi sáng, quân khu siết chặt quản lý,  cho phép sinh viên tự ý  . Đến buổi chiều, ai nấy đều háo hức mong chờ phần huấn luyện hấp dẫn nhất—bắn bia.
Có ai mà  từng mơ trở thành quân nhân? Có ai mà   một  cầm súng? Đối với nhiều , đây  lẽ là cơ hội duy nhất trong đời để chạm  thứ vũ khí .
 thực tế  khiến   thất vọng.
Xếp hàng chờ đợi suốt hai tiếng đồng hồ, đến lượt chỉ  vỏn vẹn ba mươi giây. Nằm rạp xuống đất, chống s.ú.n.g lên vai, còn  kịp ngắm chuẩn thì huấn luyện viên bên cạnh  liên tục giục giã.
Tiếng s.ú.n.g nổ vang bên tai, khắp sân huấn luyện ồn ào đến mức chẳng thể suy nghĩ, chỉ  thể cứng nhắc bóp cò, liên tiếp nổ s.ú.n.g về phía bia ngắm.
Năm phát đạn nhanh chóng b.ắ.n hết, huấn luyện viên liền hô lên: "Đứng dậy! Xoay ! Rời khỏi vị trí!"
Toàn bộ quá trình  đầy một phút, thậm chí còn  kịp cảm nhận cảm giác của một tay s.ú.n.g thực thụ, chỉ  thể ngơ ngác rời khỏi, thất vọng dâng tràn.