Mãi đến bốn giờ chiều, chiếc xe buýt quen thuộc xuất hiện ở cổng quân khu,    cần cuốc bộ xuống núi nữa. Chiếc xe trực tiếp chở tất cả về trường.
Trên xe, Lê Kiến Mộc  cạnh huấn luyện viên Vương.
Các giáo quan cũng  theo đoàn, bởi buổi tối nhà trường sẽ tổ chức tiệc chia tay.
"Cha  của Chung Tử Hằng  gặp em để cảm ơn, khi nào em rảnh?" Huấn luyện viên Vương hỏi.
Lê Kiến Mộc  trả lời ngay, mà hỏi : "Những   thế nào ?"
"Trừ Chung Tử Hằng mất m.á.u quá nhiều,   phòng chăm sóc đặc biệt, những  còn  đều tỉnh.  tinh thần vẫn còn  kém... Chuyện tối qua  lẽ sẽ trở thành bóng ma cả đời với bọn họ."
Lê Kiến Mộc gật đầu, bình thản : "Đó là hậu quả mà họ  chịu."
Huấn luyện viên Vương nghẹn lời.
"Nếu   vấn đề gì nữa, bảo họ thanh toán  ."
Huấn luyện viên Vương im lặng một lúc,  mới hỏi: "Bao nhiêu?"
"Mỗi  năm mươi vạn, trừ Chung Tử Hằng."
Mộng Vân Thường
"Vậy   thì ?"
"Trăm vạn."
Huấn luyện viên Vương suýt nữa thì nghẹn thở: "Có   nhiều ?"
Lê Kiến Mộc liếc    một cái: "Mạng của họ  đáng giá  tiền  ?"
"Không ... chỉ là  tiền  lớn quá, đến lúc đó  khi họ sẽ phàn nàn."
Lê Kiến Mộc hờ hững đáp: "Số  còn thấp hơn giá thị trường trong giới huyền học,  nể tình là bạn học mà giảm giá ."
"..."
Huấn luyện viên Vương đột nhiên thấy m.ô.n.g lung. Hóa   huyền sư  kiếm tiền dễ dàng đến thế ?
Anh  vô thức liếc   dư tài khoản ngân hàng của ,   tấm thẻ lương đáng thương trong túi, cuối cùng cắn răng:
"Lê đại sư, em xem tư chất của  thế nào? Hay là cho  theo học huyền học ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/168.html.]
Lê Kiến Mộc: "..."
"  thật đấy!" Huấn luyện viên Vương nghiêm túc.
Lê Kiến Mộc    một hồi lâu, cuối cùng dội một gáo nước lạnh: "Tư chất quá kém. Thôi ngoan ngoãn  lính ."
Huấn luyện viên Vương: "..."
Giấc mộng kiếm trăm vạn mỗi tháng tan tành trong chớp mắt.
Tám giờ tối, bữa tiệc chia tay giáo quan diễn  tưng bừng.
Sinh viên   bỏ bộ đồng phục huấn luyện, mặc trang phục thường ngày, tụ tập  bãi cỏ rộng lớn.
Bắc Thành là trường đại học danh giá, tân sinh viên cũng là những  tài hoa xuất chúng, nên chương trình văn nghệ vô cùng phong phú.
Không còn ranh giới giữa huấn luyện viên và sinh viên, bầu  khí lập tức trở nên sôi động. Có  hát,   múa,   trò chuyện rôm rả, tất cả hòa  thành một bức tranh tràn đầy sức sống.
Lớp  Một là lớp náo nhiệt nhất, thu hút cả sinh viên từ lớp khác kéo đến góp vui, cuối cùng biến thành một đám đông hỗn loạn,   rộn ràng.
Giữa khung cảnh rộn ràng , Lê Kiến Mộc lặng lẽ  dậy, rời khỏi đám đông.
Ở phía xa, một lão  tóc bạc   băng ghế dài, ánh mắt hiền hòa  nhóm sinh viên vui đùa, khóe môi cũng vô thức cong lên.
Lê Kiến Mộc bước đến,  xuống bên cạnh ông.
Lão  liếc mắt  ,  khẽ: "Bạn học Lê gầy  . Xem  huấn luyện quân sự cũng vất vả đấy."
Mới ba ngày thôi,  thể gầy  bao nhiêu chứ?
Lê Kiến Mộc  đáp, chỉ lấy  một ly  sữa, đưa cho ông.
Lão  nhận lấy, nếm thử một ngụm,  chậc lưỡi tán thưởng:
"Hương vị  thơm, cũng thật ngọt. Bây giờ giới trẻ đều thích uống thứ  ? Hồi , đến một chén nước đường đỏ cũng là xa xỉ, thời nay đúng là sung sướng hơn nhiều."
Lê Kiến Mộc  tiếp lời, chỉ hỏi thẳng: "Tiên sinh  suy nghĩ kỹ ?"
Lão  trầm mặc trong chốc lát,  nở nụ  hiền hòa, chậm rãi uống một ngụm  sữa:
"Vẫn là đáp án cũ thôi. Ta   đầu thai . Cháu , đừng nhọc lòng chuyện của một ông già như , lo việc khác  thì hơn."
Lê Kiến Mộc khẽ nhíu mày,  rõ nguyên do.