Lê Kiến Mộc xa lạ gì nơi .
Lần cô đến đây để tìm một cơ thể thích hợp cho Phù Tang, nhưng kết quả chẳng chút tiến triển nào.
Giờ , bệnh viện vẫn đông đúc như cũ. Vào thời điểm giữa trưa, âm khí và dương khí cân bằng , con và quỷ hồn chen chúc trong gian chật hẹp, tiếng , tiếng rên rỉ và tiếng reo mừng hòa .
Có vui sướng vì một sinh linh chào đời.
Có kẻ đau đớn vì mất .
Có bệnh nhân quằn quại trong nỗi thống khổ của bệnh tật.
Bệnh viện chứng kiến những bi hoan ly hợp thường tình nhất thế gian.
Mộng Vân Thường
Chu Soái dẫn cô lên tầng 10, :
"Mấy hôm nay, Tôn Hỉ cứ nhắc mãi là gặp em để cảm ơn. Chỉ là bảo em đang bận huấn luyện quân sự, nên dám phiền. Hôm nay đành để Lê đại sư đích tới ."
Lê Kiến Mộc nhướng mày:
"Anh bệnh gì ?"
Theo lý mà , nếu tỉnh thì đáng lẽ thể xuất viện. Vậy mà đến giờ vẫn còn viện là ?
Chu Soái lộ vẻ khó xử, gượng:
"Chuyện ... em cứ tự xem sẽ rõ. Cô và dượng cưng chiều con trai quá mức ."
Nếu , Tôn Hỉ thành như bây giờ.
Ba phút , Lê Kiến Mộc cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là "cưng chiều quá mức".
Trong phòng bệnh đơn rộng rãi, Tôn Hỉ chiếc giường lớn, phía là màn hình TV đang phát video thám hiểm của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/172.html.]
Bên trái là khoai tây lát và đủ loại đồ ăn vặt.
Bên là ly nước ép trái cây.
Mẹ bên cạnh, gấp gọn từng chiếc áo.
Cha thì chăm chú gọt táo, gọt xong cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ.
"Bé ngoan của chịu khổ ." Mẹ Tôn xót xa , "Sau blogger nữa nhé? Nhà thiếu tiền, con cứ thích chạy đến mấy nơi nguy hiểm gì?"
Tôn Hỉ cắn một miếng khoai tây, nhai mà chẳng thấy ngon.
" nếu con , sẽ con chỉ tiêu tiền của ba ."
"Tiêu tiền của ba thì ?" Mẹ lập tức phản bác, "Mấy đó chẳng qua vì họ ba cho tiền thôi! Chỉ cần con nghiện cờ b.ạ.c dính thói , thì nhà vẫn dư sức nuôi con cả đời."
Tôn Hỉ bĩu môi, còn kịp gì thì cha đưa cho một miếng táo:
"Nghe con ! Nếu vẫn , ba sẽ tìm một công việc nhàn nhã cho con. Mỗi ngày chỉ cần bàn giấy, uống báo là đủ."
" mà..."
Chu Soái cuối cùng cũng thể nổi nữa, vội giơ tay gõ cửa.
"Cô, dượng, Lê đại sư tới ạ."
Mẹ Tôn lập tức buông quần áo xuống, đôi mắt sáng rỡ:
"Đây là Lê đại sư ? Ôi chao, thật xinh ! Không ngờ còn trẻ thế mà bản lĩnh lợi hại đến . Lê đại sư, thật sự cảm ơn cháu. Nếu cháu, bé ngoan nhà dì sẽ nữa. Thật sự cảm ơn cháu!"
"Lê đại sư, mau ! Ăn chút trái cây nhé, táo sáng nay vận chuyển hàng tới, ngọt lắm, thử một miếng !"
Vợ chồng nhà họ Tôn tỏ vô cùng nhiệt tình. Họ chút nghi ngờ nào về chuyện quỷ thần, cũng chẳng vì tuổi tác của Lê Kiến Mộc mà xem nhẹ cô. Có lẽ đó, Chu Soái và Tôn Hỉ công tác tư tưởng cho họ.
Thực , hai tìm đến cô cũng vì chuyện gì nghiêm trọng, chủ yếu là hỏi xem sức khỏe của Tôn Hỉ ảnh hưởng gì .