Giọng Lê Kiến Mộc bình thản như đang  chuyện thời tiết:
"Lý Muội và Khương Trân Trân đều  bát tự nhẹ, hồn phách yếu hơn  thường,  dễ  hấp thu, là chất dinh dưỡng lý tưởng cho cây liễu."
Trong phòng yên tĩnh hai giây.
Tiêu Tề giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng  vô cùng khó chịu.
Bỗng Dư Tiểu Ngư run rẩy, xoa cánh tay:
"Có  bật điều hòa  thấp ? Sao tự nhiên thấy lạnh thế nhỉ? Để  tăng nhiệt độ lên một chút."
Tiêu Tề gian nan  xuống mấy chữ "hấp thu", "chất dinh dưỡng",  hít sâu một .
Anh  là cảnh sát. Anh   bình tĩnh .
 mà…  thế nào cho trôi chảy bây giờ?
Tiêu Tề còn đang đau đầu, thì Lý Muội   hết những gì cần . Cô  dậy, thản nhiên:
"Nếu  còn chuyện gì nữa, chúng   ."
Tiêu Tề cũng vội  lên:
"Để  tiễn hai ."
"Đợi một lát!"
Dư Tiểu Ngư đột nhiên bưng nước  ,  ha ha:
"Chuyện đó… Lê đại sư,   việc  nhờ cô giúp đỡ."
Lê Kiến Mộc   :
"Anh  ."
Hôm nay Dư Tiểu Ngư  mua cơm,  rót  nước, rõ ràng là  việc  nhờ.
Dư Tiểu Ngư liếc Tiêu Tề một cái.
Tiêu Tề lập tức khép sổ , bắt chéo chân,  im  nhúc nhích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/180.html.]
Dư Tiểu Ngư nghẹn họng, chỉ  thể nhẫn nhịn.
“Nhà   một    quỷ ám,   nhờ cô đến xem giúp.”
Dư Tiểu Ngư   giải thích thêm:
“Là thế ,    của   điều kiện kinh tế  khá. Con trai họ  đây từng hẹn hò với một nữ sinh, nhưng vì nhà cô   mấy khá giả, nên vợ chồng   chấp nhận. Nữ sinh đó cũng  cốt khí,  khi chia tay liền về quê kết hôn…”
Tiêu Tề cắt ngang:
“Người đó tên là Hạ Thần. Lê đại sư, cô từng gặp .”
Lê Kiến Mộc lập tức nhớ .
Đó là  trai nhảy múa  ánh đèn đường ở đại học Bắc Thành.
Dư Tiểu Ngư ngạc nhiên:
“Mọi  quen Hạ Thần ?”
“  kể chuyện về   với đại sư .” Tiêu Tề gật đầu,  đó  về phía Dư Tiểu Ngư, “Giờ   rõ xem Hạ Thần   ?”
Lê Kiến Mộc hỏi thẳng:
Mộng Vân Thường
“Ý    chuyện   mỗi tuần ba  đến  đèn khiêu vũ?”
“Không, nếu chỉ   thì còn đỡ.  hai ngày nay, tình trạng    đúng lắm.” Dư Tiểu Ngư thở dài, “Lúc ,  khi bạn gái   kết hôn sinh con,   gần như phát điên.   điên cũng  quá, ít nhất vẫn  thể tự lo cho bản . Mỗi tuần ba  ăn mặc chỉn chu đến bên ngoài đại học Bắc Thành, thời gian dài như ,  nhà cũng dần chấp nhận.”
“ gần đây bệnh tình   nặng thêm. Cậu  thường xuyên  một  trong nhà,  còn  chuyện với  khí, liên tục gọi ‘cục cưng’ gì đó. Biểu cảm cứ như thể  mặt thật sự  . Có lúc nửa đêm  bật đèn,  trong phòng khách lẩm bẩm trò chuyện. Dì giúp việc trong nhà  dọa đến mức bỏ việc.”
Tiêu Tề cau mày:
“Không nghĩ đến khả năng bệnh tâm thần ? Tạo  một thế giới hư cấu  tự chìm đắm trong đó?”
“Đương nhiên là  nghĩ đến.” Dư Tiểu Ngư , “Người nhà  đưa    gặp bác sĩ.  sáng nay,  Hạ Thần chạy đến nhà   lóc. Bà  bảo sáng sớm dậy  vệ sinh, liền thấy một  phụ nữ mặc váy trắng   ban công…”
Tiêu Tề  sang  Lê Kiến Mộc.
Cô   gì, chỉ lấy  hai lá bùa, đẩy đến  mặt Dư Tiểu Ngư:
“Nghĩ cách đặt một lá lên  Hạ Thần, một lá cho   . Giữ bên , buổi tối   tháo . Nếu sáng mai tỉnh dậy mà bùa biến thành bụi, lập tức liên hệ với . Nếu vẫn nguyên vẹn, thì khuyên  nhà đưa    khám bác sĩ tâm lý.”
“Được! Cảm ơn Lê đại sư!”