Lê Kiến Mộc vẫn bình tĩnh như cũ: "Sau đó thì ?"
Phù Tang im lặng một lúc, ánh mắt thoáng xao động.
"Rồi  nhớ ."
Cô nhẹ giọng hỏi, như đang thuật  một sự thật hiển nhiên: "Anh  thể tự   về cơ thể mà, vì   rời ?"
Lần , sự im lặng của Phù Tang kéo dài hơn.
Dài đến mức kiên nhẫn của Lê Kiến Mộc gần như cạn kiệt, rốt cuộc mới  thấy giọng   vang lên, mờ mịt và  chắc chắn:
"Bởi vì  thích cái tên em đặt cho ."
Mộng Vân Thường
Anh   thẳng  mắt cô, ánh mắt thâm trầm, nghiêm túc đến mức gần như mang theo đau thương.
"Phù Tang… đó là nơi mặt trời mọc lên mỗi ngày, cái tên  đang  với  rằng,  chuyện đều  thể bắt đầu  từ đầu."
Anh lắc đầu, như  gạt bỏ quá khứ. "Những chuyện  ...  nhắc cũng ."
Rồi   cô đầy chờ mong: "Lê Kiến Mộc,   thể ở  bên cạnh em, bắt đầu  một  nữa ?"
Trong mắt Lê Kiến Mộc thoáng hiện chút do dự.
Bất chợt, một cái cây già nua   từ  nhảy lên vai cô, la toáng lên: "Tiểu Huyền Sư! Cậu  đang giở khổ nhục kế!"
Ánh mắt Phù Tang lập tức tối sầm, lạnh như băng  về phía cái cây già.
Cây tùng vèo một cái, trốn tịt  túi áo của Lê Kiến Mộc.
 vẫn  từ bỏ ý định, nó cẩn thận thò  một cái mầm nhỏ,  như thì thầm: "Cũng  thể là mỹ nam kế! Âm khí của   nặng như , chắc chắn   thứ  lành . Tiểu Huyền Sư, cô đừng mắc bẫy!"
Chưa dứt lời, một luồng khói đen như mũi tên phóng thẳng về phía mầm cây.
 khi suýt nữa đánh trúng, nó  Lê Kiến Mộc khẽ vung tay ngăn .
Phù Tang  cô chằm chằm.
Lê Kiến Mộc thản nhiên nhét cây tùng nhỏ  túi áo: "Lão tùng miệng lưỡi lanh lợi nhưng   ác ý, tu hành  dễ dàng, nếu  gì mạo phạm,  rộng lượng một chút ."
Cây tùng  nếu  mất  một mầm, ít nhất cũng hao tổn năm mươi năm tu vi.
Phù Tang cắn chặt môi, nhấm nháp từng lời .
Bỗng dưng,  nhận  cây tùng  cô xem như  một nhà, còn bản     gạt  ngoài.
Trong  khí vang lên một tiếng thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/187.html.]
Anh  cúi đầu, giọng trầm xuống: "Em định đuổi   ?"
Không gian trở nên tĩnh lặng đến mức  thể  thấy cả tiếng gió lướt qua.
Cây tùng già cũng  dám hó hé, im lặng  ngóng quyết định của Lê Kiến Mộc.
Rất lâu , cô mới chậm rãi : "Không  quấy phá,   lừa gạt,    tay  hại đồng bạn."
Cô  thẳng  Phù Tang: "Nếu   thể  , chúng   thể  đồng bạn."
Phù Tang mỉm , khóe môi cong lên một cách rạng rỡ.
"Đương nhiên !"
Vừa dứt lời, một làn khói xám nhanh chóng bay  chuỗi hạt chạm hoa.
Lê Kiến Mộc giơ tay chạm .
Hạt châu khẽ lóe lên ánh sáng đỏ, ấm áp lan dọc theo đầu ngón tay cô.
Hạ Gia.
Hạ phu nhân nắm chặt bùa bình an Dư Tiểu Ngư đưa cho, chậm rãi bước  cửa.
Trong nhà yên ắng lạ thường.
Chồng bà  về,  lẽ tối nay cũng  về.
Trong lòng Hạ phu nhân tràn ngập chua xót.
Từ  khi Ninh Hiểu Ninh qua đời hai năm , Hạ Thần   đổi.
Ban đầu,  chỉ trở nên lầm lì ít , mỗi tuần ba  đến khu đèn đường gần đại học Bắc Thành khiêu vũ một .
 bây giờ,   bắt đầu lẩm bẩm với  khí.
Chồng bà vì chuyện của con trai mà ngày càng ít khi trở về nhà. Có lẽ ông    niềm vui mới bên ngoài, hoặc cũng  thể, chỉ đơn giản là  trốn tránh bầu  khí ngột ngạt nơi đây.
 bà thì  thể trốn.
Bà  thể  con trai  cứ như  mà chìm  điên loạn cả đời.
Nghĩ đến cảnh tượng kỳ dị bà trông thấy  ban công rạng sáng hôm qua, Hạ phu nhân hít sâu một ,  đến phòng của Hạ Thần.
Bà  ngoài cửa, gõ mấy tiếng.
Rất lâu , cửa mới mở .
"Mẹ,  chuyện gì ạ?" Hạ Thần mỉm , dáng vẻ   bình thường, chẳng  chút gì khác lạ.