Khoảnh khắc đó, cổ họng nghẹn , từng chữ    đều hóa thành tiếng nức nở  thành câu.
"Ừm, cháu gái ngoan, cuối cùng cháu cũng  về . Cháu  về, bà ngoại vẫn luôn  yên tâm…"
Bà lão giơ tay  lau nước mắt cho Lý Muội, nhưng cánh tay gầy guộc như cành cây khô  xuyên thẳng qua  thể cô .
Lý Muội vươn tay  ôm lấy bà, nhưng chỉ ôm   .
Nước mắt giàn giụa, cô  hoảng hốt  về phía Lê Kiến Mộc theo bản năng.
Từ lúc bà ngoại xuất hiện, trong lòng cô , Lê Kiến Mộc dường như trở thành một vị thần, chuyện gì cũng  thể  !
Lê Kiến Mộc   gì, chỉ khẽ nâng tay.
Ngay lập tức,  thể Lý Muội chấn động,  cô  kinh ngạc nhận —
Mình  thể ôm lấy bà ngoại!
Tạ Địch đang nhàn nhã uống , lướt mắt  một cái, cảm thán:
"Tiểu đồ   của đại nhân thật  phúc."
Người khác  thể  , nhưng   liếc mắt một cái là nhận  ngay—
Hành động  của Lê Kiến Mộc chính là đang thiêu đốt linh lực của .
Thời đại , huyền pháp  suy tàn, linh lực hấp thụ  vốn  ít ỏi. Người tu hành  tự tu luyện cũng khó khăn chứ đừng  đến việc mở trận pháp giúp  khác.
Vậy mà cô  tiêu hao linh lực của bản , chỉ để đổi lấy một cái ôm cho hai bà cháu.
Tạ Địch thở dài, lắc đầu, nhưng trong lòng  thầm kính phục.
Lê Kiến Mộc  bận tâm đến ánh mắt của  , chỉ mỉm , :
"Không  Tạ  thích ăn món gì,  mua tùy ý một ít, mong  đừng chê."
Tạ Địch  động đũa, chỉ quét mắt  quanh,  chậm rãi lên tiếng:
"Hôm qua đại nhân   xin một ấn tín,  bằng gọi vị   luôn . Tiện thể,  cũng  vài chuyện  hỏi Phán Quan."
Lê Kiến Mộc mất công khiến căn phòng  tràn ngập linh khí và âm khí,  còn cân bằng chúng. Chắc chắn   chỉ vì bà ngoại của Lý Muội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/192.html.]
Linh khí thì còn hiểu , nhưng âm khí…
Tạ Địch suy nghĩ một lát,  ánh mắt dừng   một bóng dáng già nua mới xuất hiện.
Nhìn thấy  đó,   lập tức hiểu .
Vị lão  , hồn thể  sắp tiêu tán.
Ông  rời xa  xác quá lâu, nếu   âm khí nuôi dưỡng, chỉ sợ  thể tồn tại thêm vài canh giờ nữa.
Lão  mỉm  hòa ái,  Tạ Địch, chậm rãi :
Mộng Vân Thường
"Chào , Tạ ."
Tạ Địch  sảng khoái, xua tay : “Thầy lớn hơn  nhiều tuổi, cứ gọi  là Tạ Địch là .”
Lê Kiến Mộc  hiệu mời lão   xuống.
Tạ Địch rót một chén rượu, đẩy qua  mặt lão , chậm rãi hỏi: “Thầy mất  lâu ? Vì  vẫn  đến địa phủ?”
Lão  nhận lấy chén rượu, nâng lên uống một  cạn sạch,  đó thở dài một , giọng điệu  chút hoài niệm:
“Cũng … năm, sáu chục năm . Lúc  đang  lớp, chỉ thức mấy đêm phê bài,  mà còn  kịp dạy xong  gục xuống bục giảng,   dậy nổi nữa.”
Ông  khổ, ánh mắt mang theo một tia xúc động:
“Chết  , nhưng  cam lòng.  yêu công việc ,  yên tâm về trường học,  càng  yên tâm về sinh viên của . Cứ nghĩ nán  thêm mấy ngày  sẽ … ai ngờ từ mấy ngày biến thành mấy chục năm.”
Tạ Địch gật đầu,  rót cho lão  một chén rượu: “Vậy bây giờ nếu thầy  cơ hội đầu thai, thầy   đến địa phủ ?”
Lão  liếc  Tạ Địch một cái, bật , lắc đầu:
“Đầu thai ư? Nhiều năm như  , nếu thật sự  ,    từ lâu.  càng do dự,  càng cảm thấy bản    rời . Bắc Thành là nhà của , trường học là nơi  gắn bó cả đời, sinh viên là niềm tự hào của … thôi,  .”
Tạ Địch im lặng một lát,  đó tiếp tục hỏi thêm một vài vấn đề.
Lê Kiến Mộc lẳng lặng  bên cạnh,    ăn cơm,  lên tiếng chen .
Cô  Tạ Địch đang thử thách lão .
Hôm qua    ,    âm sai bình thường mà còn  chỗ dựa. Nếu hôm nay   chủ động nhắc tới chuyện phát ấn tín âm sai, chứng tỏ    quyền lực để  .