Chỉ  rằng, hiện tại trong  thể  chỉ  duy nhất hồn thể của cô, và sự dung hợp     chút bài xích nào.
“Hôm nay trời nóng quá, về ăn cơm thôi.” Triệu Cương phủi bụi  , giọng  mang theo chút mệt mỏi. “Kỹ sư Vương bảo ba giờ chiều mới  , ăn xong tìm chỗ mát nghỉ một lát.”
Lê Kiến Mộc gật đầu, cùng    về phía nhà ăn.
Nhà bếp do chị Trương phụ trách, thức ăn  chỉ sạch sẽ mà còn  ngon. Bánh màn thầu mềm xốp, bí đao xào thịt gà thơm lừng, phần thịt cũng khá đầy đặn.
Nhìn thấy cô gái nhỏ đến múc cơm, chị Trương  nhịn  mà sinh lòng thương tiếc. Cô bé  gầy quá,  thế nào cũng  giống   thể  việc nặng nhọc. Nghĩ , chị cố ý gắp thêm một cái đùi gà, đặt  khay cơm của cô.
“Ăn nhiều một chút ,  đủ thì lát nữa chị múc thêm cho.”
Lê Kiến Mộc nhếch môi , ánh mắt dừng  mặt chị Trương một lát,  đó nhẹ giọng :
“Tối nay chị nấu cơm muộn một chút,  năm giờ đừng chạm  d.a.o bếp.”
Lời  dứt, những  xung quanh đang lấy cơm cũng  nhịn  bật .
“Tiểu Lê  bói toán nữa ?”
“Công trường của bọn   thịnh hành trò mê tín  .”
“Chị Trương dùng d.a.o bao nhiêu năm ,    thể  đứt tay ?”
Lê Kiến Mộc nghiêm túc gật đầu, ánh mắt  thẳng  chị Trương, giọng điệu  nhanh  chậm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/2.html.]
"Trước năm giờ, nếu chị đụng  d.a.o phay, chắc chắn sẽ  tai nạn đổ máu."
Chị Trương    bật , giả vờ giơ tay doạ đánh:
"Tránh , tránh ! Cái con bé ,  trù chị hả? Chị đánh cho bây giờ!"
Chị  xong cũng chẳng để tâm, chỉ coi như trò đùa của cô bé thích chơi đoán mệnh .
Mộng Vân Thường
Lê Kiến Mộc thấy  chỉ im lặng, trong lòng khẽ thở dài.
Hồi đó, Tống Hoàng Phủng từng mang vô  trân bảo hiếm   thế gian, thậm chí cả một viên  minh châu to như nắm tay cũng  tiếc dâng lên chỉ để xin cô bói một quẻ.
Bây giờ, cô chỉ vì một cái đùi gà mà  lòng  nhắc nhở vài câu,     xem như chuyện nhảm nhí.
 là thời thế đổi , nhân tâm cũng khác xưa…
"Haizz!"
Cô thở nhẹ một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Triệu Cương bưng bát cơm  theo,  bộ dạng bất mãn của cô mà  suýt sặc:
"Tiểu Lê , đoán mệnh cũng  khéo một chút chứ. Người    những lời dễ ,  ai  như em!"
Anh  càng  càng buồn :
"Hôm qua thím Chu cho em miếng bánh quy, em liền phán    sắp  qua khỏi, sáng nay  thím  còn gọi điện cho ngon lành. Hôm nay chị Trương cho em cái đùi gà, em  bảo   sắp  tai nạn đổ máu. Em nghĩ thử xem, cứ tiếp tục thế  thì ai còn dám đối xử  với em nữa?"