Bà cầm một tấm thẻ đưa cho Lê Kiến Mộc: "Đại sư, hôm nay thật sự cảm ơn cô."
Lê Kiến Mộc gật đầu nhận lấy.
Cô ngáp một cái,  đó  Dư Tiểu Ngư đang cau mày:
"Có chuyện gì thì cứ liên hệ với . Nếu là giúp cảnh sát phá án thì...  giảm giá 20%.    đây."
Dư Tiểu Ngư: "..."
Anh   theo bóng lưng cô,   sang hỏi Hạ phu nhân:
"Dì, trong thẻ  bao nhiêu tiền ?"
Hạ phu nhân chớp mắt: "100 vạn."
Dư Tiểu Ngư: "..."
Hạ phu nhân thấy   im lặng thì  thấp thỏm: "Làm  ? Có  ít quá ?"
Dư Tiểu Ngư lắc đầu, thở dài trong lòng.
Không ít  dì ơi! Đừng  là giảm 20%, cho dù bọn cháu  bán cả cục cảnh sát   cũng  gom đủ  tiền đó!
Khi Lê Kiến Mộc và Phù Tang từ bệnh viện trở về trường, trời  sáng.
Cô đón ánh bình minh đầu tiên trong ngày tại một quán nhỏ  cổng trường.
Có nhiều quầy hàng bán đồ ăn sáng, nhưng  sinh viên dậy sớm ăn sáng  nhiều, khiến khu vực  trông  thưa thớt.
Lê Kiến Mộc gọi một bát tào phớ nóng hổi, thêm một phần bánh quẩy giòn rụm.
Tào phớ trơn mềm, vị ngọt thanh, ăn  cảm giác cực kỳ thỏa mãn.
Đang ăn, ánh mắt cô bỗng liếc về phía đường lớn,  dừng .
Cách đó  xa là một khách sạn nhỏ  ở khu phố  trường. Nơi  thường xuyên  các đôi tình nhân trong trường ghé qua.
Ngay lúc đó, cửa khách sạn mở .
Triệu Nhất Thịnh khoác vai một nữ sinh,  cợt nhả bước  ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/209.html.]
Lê Kiến Mộc   quán tào phớ, mắt khẽ nheo  khi  cảnh tượng  mặt.
Triệu Nhất Thịnh, nam sinh , đang  sát bên một nữ sinh trẻ trung xinh . Anh  ghé sát, thì thầm điều gì đó  tai cô gái,  mặt lộ rõ vẻ gian xảo. Một tay còn táo bạo đặt lên n.g.ự.c nữ sinh, như thể hành động   quá quen thuộc.
"Dì quen họ ?" Lê Kiến Mộc hỏi  bán hàng.
Dì chủ quán tào phớ liếc  về phía đó, thở dài một tiếng:
"Nữ sinh thì  , nhưng nam sinh  thì quen lắm. Nghe  nhà  tiền, còn là sinh viên khoa nghệ thuật gì đấy. Cậu  bảo   sẽ thành minh tinh  tivi. Lên    thì  , nhưng ở khu  thì đúng là minh tinh thật."
Lê Kiến Mộc nhướng mày: "Ý dì là ?"
Dì bán tào phớ ghé  gần, giọng nhỏ  một chút như sợ    thấy:
"Cậu   bạn gái như  áo, tối nào cũng dẫn một cô đến khách sạn,  bao giờ là cùng một . Cặn bã lắm!"
Lê Kiến Mộc im lặng, ánh mắt rơi  cặp nam nữ phía xa.
"Những cô gái   nhận  ?"
Dì lắc đầu, chép miệng:
"Năm  từng xảy  chuyện lớn. Có cô gái mang thai  nhảy hồ tự tử. Cha  cô  kéo đến trường học  ầm lên,  lóc van xin, nhưng  cũng chẳng  đổi  gì. Họ nghèo,   tiền, chỉ còn cách trải chăn chiếu  cổng trường mà . Vậy mà thằng nhóc  chẳng chịu chút ảnh hưởng nào, vẫn sống phè phỡn như . Thật bất công!"
Dì  Lê Kiến Mộc, ánh mắt đầy chân thành:
"Cháu là  nơi khác đúng ? Đã thi đỗ đại học Bắc Thành thì nên tập trung học hành,    công việc  định, đừng để  mấy tên đàn ông dẻo miệng lừa gạt. Cuộc sống còn dài lắm, đừng vì một chút tình cảm mà đánh mất bản ."
Lê Kiến Mộc  nhẹ: "Cảm ơn dì."
Dì vui vẻ gật đầu, nhưng    thì  thấy Triệu Nhất Thịnh ngang nhiên cúi đầu hôn lên khóe môi nữ sinh . Bà bĩu môi, lẩm bẩm:
"Thứ đàn ông bại hoại như ,  sợ gặp báo ứng ?"
Mộng Vân Thường
Lời còn  dứt, một chiếc xe bất ngờ lao tới từ phía đông.
Nữ sinh   trả tiền, còn Triệu Nhất Thịnh thì  lấy điện thoại, vô thức bước  lề đường.
"Rầm!"
Chiếc xe  hề giảm tốc, đ.â.m thẳng  Triệu Nhất Thịnh, hất   bay lên  trung  va mạnh  cột trụ  cổng trường.
Trên cột trụ, mấy chữ lớn "Đại học Bắc Thành" vẫn sừng sững, nhưng  thì  nát bét.