Ra khỏi đám đông, Lê Kiến Mộc mở WeChat, nhắn tin cho Triệu Song:
[Trước khi thương khác thì nên thương bản . Ở gần âm vật lâu ngày, tuổi thọ sẽ giảm đấy.]
Triệu Song đang dìu bà chủ, thấy tin nhắn thì lập tức khựng , sắc mặt tái nhợt.
Bà chủ vẫn còn sốt ruột: "Giờ đây? Đại sư chịu giúp, chẳng lẽ trơ mắt chồng dì c.h.ế.t ?"
Triệu Song cúi đầu: "Dì… Giáo viên hướng dẫn của cháu gọi, cháu về trường , thể bệnh viện với dì ."
Bà chủ thất vọng, nhưng vẫn phất tay: "Đi !"
Triệu Song vội vã rời , tìm đến căn tin, nơi Lê Kiến Mộc đang ăn cơm.
"Bạn học Lê…" Cô nuốt khan, "Tin nhắn WeChat của cô ý gì?"
Lê Kiến Mộc vẫn thong thả gắp xương cá , ngẩng đầu:
"Ý mặt chữ. Cô nghĩ những thứ âm khí đó thể lấy mạng mà để chút ảnh hưởng nào ? Vậy cô đoán xem, vì ông chủ quán dần kiệt quệ sinh khí, nhưng máy móc bệnh viện tìm vấn đề gì?"
Triệu Song tái mặt: "… Cô từng với !"
Lê Kiến Mộc đặt đũa xuống, thẳng cô :
" bảo cô nghỉ việc ngay lập tức, đúng ?"
"… Bà chủ và ông chủ đối xử với …"
"Tốt?"
Lê Thanh Thanh, ngủ dậy, nhíu mày chen :
"Tốt cái gì mà ? Triệu Song, nhịn cô đủ đấy! Cô , trả tiền công cho cô, đó là giao dịch bình thường. họ lừa các cô ăn thịt chó thịt mèo, mà cô vẫn mềm lòng giúp họ ? Cô vấn đề ?"
“Tám ngàn tám một lá bùa bình an, Lê Kiến Mộc bán rẻ cho cô hai ngàn, còn cứu cô một mạng, cô ?" Lê Thanh Thanh khoanh tay, giọng điệu sắc bén. "Cô còn dắt theo bà chủ quán nướng lòng hiểm độc đến ép buộc đạo đức? Cô nghĩ kỹ xem, đầu óc vấn đề ?”
Cô lạnh, chút khách khí tiếp tục: “Cả ngày việc chẳng phân biệt , bán còn giúp đếm tiền, loại như cô gặp nhiều ! Người như cô, cả đời cũng chẳng ngóc đầu lên nổi! Cút !”
Sắc mặt Triệu Song tái mét. Lần đầu tiên cô đối mặt với sự đanh thép của Lê Thanh Thanh, phản bác thế nào.
Cô cúi đầu, lúng túng một câu: “Xin !” đầu bỏ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/212.html.]
Trịnh Linh theo, lắc đầu, sang giơ ngón cái với Lê Thanh Thanh: “Cậu vẫn là tay mạnh nhất, nhưng quá ? Nhìn cô hình như sắp kìa.”
Lê Thanh Thanh bĩu môi: “Khóc mới tỉnh táo ! Không chịu ngoan ngoãn học, chịu , cả ngày chỉ lo mấy chuyện linh tinh, chướng mắt cô lâu !”
Nói , cô liếc sang Lê Kiến Mộc, giọng điệu đầy trào phúng: “Cãi cũng ! Cậu chính là cục bột, cùi bắp!”
Lê Kiến Mộc gật đầu, lười tranh cãi: “Ừ ừ, chuyện đều nhờ đại tiểu thư mặt, cảm ơn nhiều nhé!”
“Hừ! Vậy miếng cá đó gỡ xương xong đúng ? Đưa ăn!”
“…”
Đây còn là ?
Lê Kiến Mộc chần chừ, lập tức cúi đầu, nhét miếng cá miệng.
Ừm… cá ở căn tin ngon thật.
Lê Thanh Thanh thấy , tức tối vơ hết cá trong đĩa cô ăn cho bõ tức.
—
Buổi chiều, Hạ Thần tỉnh .
Vừa mở mắt, lập tức bỏ qua sự phản đối của , chạy đến đại học Bắc Thành tìm Lê Kiến Mộc.
Mộng Vân Thường
Lúc , Lê Kiến Mộc tan tiết thể dục, đang cổng trường mua xúc xích nướng. Cô cắn một miếng, đầu thì thấy Hạ Thần và Dư Tiểu Ngư đang đó.
Hạ Thần trông tiều tụy thấy rõ, quần áo xộc xệch, nhưng ánh mắt sáng hơn nhiều.
“Tìm chuyện gì?” Cô nhai xúc xích, lười biếng hỏi.
Hạ Thần chân thành cô, giọng đầy cảm kích: “Đại sư, cảm ơn cô! Nếu cô, thật sự liệu thể sống sót qua hôm qua …”
“Không cần cảm ơn, nhận tiền." Lê Kiến Mộc thờ ơ đáp. "Muốn sống , vẫn dựa chính .”
Hạ Thần hít sâu một .
Anh hiểu ý của Lê Kiến Mộc—tình trạng điên điên khùng khùng đây của chẳng khác nào một chết.
“ nghĩ thông suốt. Sau sẽ sống thật , để cha lo lắng nữa.”