Vân Dật  cạnh đó  thấy, đồng tử co rút  đầy kinh ngạc.
Cô  thể mượn lực trời đất, hơn nữa còn  nhẹ nhàng như  ?
Anh  nín thở,  dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát.
Lê Kiến Mộc vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ nhàng vung ngón tay.
Ánh sáng vàng tụ  thành từng nét bút,   một bản khế ước lơ lửng giữa  trung.
Cô  đầu, giọng  lạnh nhạt:
"Lại đây."
Ba  đang ôm   thút thít đều giật , vội vã ngẩng lên.
Trước cảnh tượng thần kỳ , cả ba đều trợn tròn mắt,  dám thở mạnh.
"Nhìn cho kỹ điều khoản trong khế ước. Có ý kiến gì ?"
Ánh sáng vàng rực rỡ, nhưng từng câu từng chữ  đó vẫn rõ ràng rành mạch.
Bà chủ định bụng đợi chồng khỏe   quỵt nợ, nhưng khi   bản khế ước, bà  đột nhiên chột .
Ông chủ  mới tỉnh  vẫn  hiểu gì, trừng mắt hỏi:
"Cái gì đây? Dựa   mà  đưa cho cô mười triệu..."
"Cha, cha đừng  nữa!"
Con trai ông  nhanh chóng bịt miệng ông ,   sang  Lê Kiến Mộc, dứt khoát :
"Đại sư,   ý kiến! Chúng  đồng ý! Hoàn  đồng ý!"
"Được."
Lê Kiến Mộc gật đầu, nhẹ nhàng vung tay.
Những chữ  bằng ánh sáng vàng lập tức vỡ tan thành từng tia sáng nhỏ, chia  bốn phần—ba phần nhập  cơ thể ba  bọn họ, phần còn ...
Lặng lẽ rơi lên  con mèo đen đang cuộn tròn bên tay áo cô.
Ba   bối rối  , cảm nhận tia sáng  chui  cơ thể , trong lòng bất an.
"Đây... đây là gì? Có ảnh hưởng gì đến chúng  ?"
Lê Kiến Mộc thản nhiên đáp:
"Khế ước linh hồn, lấy trời đất  chứng. Nếu các  tuân thủ điều kiện  hứa, nó sẽ  ảnh hưởng gì đến các .  nếu vi phạm..."
Cô dừng một chút, ánh mắt lướt qua từng , giọng  chậm rãi mà lạnh lẽo:
"Bắt đầu từ ngày vi phạm, mỗi ngày tồn tại sẽ  chịu nỗi đau như  xẻo tim. Sau khi chết,    luân hồi, mà sẽ trực tiếp rơi xuống mười tám tầng địa ngục."
“Cô!” Bà chủ trợn mắt  chằm chằm Lê Kiến Mộc, giọng run rẩy. “Sao cô  thể ác độc như ?”
Lê Kiến Mộc hờ hững  bà . “Hay là bà  tự  thử một chút?”
Bà chủ lập tức tái mặt, lùi  một bước,  dám hé răng.
Con trai bà  vội vàng bước lên , giọng điềm đạm: “Xin ,   chỉ là quá sợ hãi. Đại sư yên tâm, chúng  là  giữ chữ tín, nhất định sẽ  theo khế ước. Hôm nay thật sự cảm ơn đại sư.”
Lê Kiến Mộc gật đầu, xoay  rời , chỉ để  một câu: “Nhớ rõ, quá một tuần cũng xem như vi phạm.”
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/217.html.]
“Dạ, đại sư.”
Cô  khuất bóng, bà chủ   nhịn  kéo lấy Vân Dật, vẻ mặt thấp thỏm: “Những gì cô   là thật ? Khế ước linh hồn  thật sự  thể xóa bỏ? Các  là  của Huyền Ý Môn, chẳng lẽ  giúp  chút nào?”
Vân Dật mím môi, chậm rãi lắc đầu. “Xin ,    . Khế ước linh hồn lấy trời đất  chứng, dù là sư tổ mạnh nhất của Huyền Ý Môn cũng  chắc  thể giải trừ.”
Bà chủ  xong, sắc mặt trắng bệch, tuyệt vọng  phịch xuống ghế.
…
Bóng đêm phủ xuống, Lê Kiến Mộc ôm mèo đen rời khỏi bệnh viện.
Một làn khói mờ hiện lên bên cạnh, Phù Tang ung dung xuất hiện, sánh bước cùng cô.
Mèo đen bỗng nhiên xù lông, gầm gừ một tiếng với .
Phù Tang bật , giơ tay xách lỗ tai nó, nhấc bổng khỏi lòng Lê Kiến Mộc.
“Quái vật nhỏ  hung dữ ghê.”
Mèo đen vùng vẫy. “Buông  !”
Phù Tang nheo mắt. “Âm khí   mi vẫn  tiêu hóa hết,    giúp ?”
Mèo đen ngừng giãy, im lặng vài giây, cuối cùng miễn cưỡng  im.
Lê Kiến Mộc là Huyền Sư, dù linh khí của cô hấp dẫn vạn vật nhưng  thể giúp quỷ hồn tu luyện.
Còn Phù Tang  là quỷ tu, thậm chí  lẽ còn nắm giữ công pháp tu luyện chính thống.
Hắn đặt mèo đen lên tay, nhẹ nhàng lướt ngón tay qua bộ lông nó. Âm khí đen đặc quanh  mèo dần nhạt , cái bụng căng tròn cũng xẹp xuống chút ít.
Phù Tang    liếc Lê Kiến Mộc. “Muộn thế  còn  ?”
Cô hất cằm. “Hỏi nó .”
Mèo đen l.i.ế.m móng vuốt, chậm rãi : “Tiểu Lê đại sư bảo dẫn   gặp chủ nhân.”
Nó đưa đường, cả ba vượt qua quỷ quan, năm phút     một khu dân cư phía tây Bắc Thành.
Đây là nhà cũ của mèo đen.
Nó nhảy khỏi tay Phù Tang, từng bước uyển chuyển  dọc theo con đường nhỏ trong tiểu khu.
Lê Kiến Mộc và Phù Tang lặng lẽ theo .
Cuối cùng, nó dừng   một tòa chung cư, ngước  lên tầng 16.
Ánh đèn vẫn sáng, bệ cửa sổ bày vài chậu hoa nhỏ, trông  vẻ  chăm chút cẩn thận.
Mèo đen  hồi lâu,  khẽ : “Chủ nhân  từ nhỏ   khuyết tật bẩm sinh, cha  đều chán ghét. Nghe  năm đó khi họ ly hôn, còn suýt đánh  ở tòa án chỉ vì  đẩy cô  cho đối phương.”
“Khi đó chủ nhân tám tuổi. Cũng là lúc , cô   cứu .”
Mèo đen sinh  bên lề đường, yếu ớt và nhỏ bé nhất trong đàn. Nếu   cô gái , nó  lẽ  c.h.ế.t đói, hoặc  xe cán qua.
Hôm đó,  khi phiên tòa kết thúc, cha cô  mắng chửi con gái một trận  lái xe rời , bỏ mặc cô giữa đường.
Cô bé tám tuổi ôm con mèo con  nhà  cửa, dùng  tiền ít ỏi mua một hộp sữa bò,  cho nó uống  áp nó  n.g.ự.c sưởi ấm.
Hai đứa nhỏ, một  một mèo,  co ro  chân cầu vượt, dựa sát   mà sưởi ấm qua đêm.
Mãi đến khi bà nội cô bé phát hiện mất tích và báo cảnh sát, họ mới  đưa về nông thôn.