Một giọng nam khàn khàn từ hạt châu vọng : “Đi .”
Lê Kiến Mộc do dự xoay , về phía sâu trong công viên.
Cô , Lê Thanh Thanh lập tức chằm chằm chuỗi hạt tay Lý Muội.
“Trong phong ấn một con quỷ ? Thật kỳ lạ, còn thể chuyện.” Cô tò mò giơ tay lên chạm thử.
ngay khi ngón tay tới gần, một luồng sương đen sắc bén như lưỡi kiếm nhỏ bất ngờ b.ắ.n , khiến cô giật rụt tay .
“Tê… còn sắc bén.” Lê Thanh Thanh xoa tay, nhăn mặt.
Lý Muội lập tức thu chuỗi hạt, nghiêm túc : “Sư phụ bảo, đại nhân bên trong là để bảo vệ chúng . Cô đừng vô lễ như .”
Lê Thanh Thanh ngượng ngùng chớp mắt: “Xin , chỉ thấy giọng của … quen quen.”
Công viên nhỏ vốn rộng, giờ quỷ hồn đều tập trung chỗ Hàn Không, khiến các khu vực khác vắng lặng bất thường.
Lê Kiến Mộc chậm, từng bước một dò xét xung quanh.
Yên tĩnh.
Quá yên tĩnh.
Không , ma, gió, thậm chí ngay cả côn trùng cũng .
Ngón tay cô khẽ động, linh lực khắp theo đó cuộn trào, cảnh giác dâng cao.
Cảm giác như bước một vùng chân , nơi mà ngoài nhịp tim và thở của , cô còn thấy bất cứ thứ gì khác.
rõ ràng… khắp nơi đều cỏ cây.
Cô cúi xuống, tiện tay bứt một cọng cỏ lên xem xét, lập tức cau mày.
Không cỏ.
Đây là một cái chồi non.
… từ bao giờ mà cây non mọc lên từ mặt đất trống như ?
Khoảnh khắc tiếp theo, một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng.
Lê Kiến Mộc lập tức bật lên trung.
Ngay giây đó, mặt đất bằng phẳng chợt mọc lên vô chồi cây nhỏ, mảnh như lông trâu. Chúng chen chúc dày đặc, phủ kín cả bề mặt đất như một chiếc bàn chải khổng lồ.
Lê Kiến Mộc hạ xuống đầu tường, ánh mắt thâm trầm mặt đất bên biến thành một biển gai nhọn hoắt.
Những chồi cây đó chỉ nhú lên chừng mười centimet thì ngừng . Hai giây , tất cả cùng rút xuống, như thể từng xuất hiện.
Từ bỏ ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/229.html.]
Không.
Lê Kiến Mộc nheo mắt, đạp nhẹ lên đầu tường, mượn lực phi tới khu cao nhất của công viên.
Chỗ cao nhất chính là khu kiến trúc trung tâm—một đình hóng gió theo phong cách Trung Quốc, bên cạnh còn một ngọn núi giả.
Từ đình hóng gió, cô thể bao quát bộ công viên.
Phía đông, Hàn Không đang bận rộn kiểm kê sổ công đức, bên cạnh là Lê Thanh Thanh và Lý Muội.
Phía tây, nơi cô qua.
Phía bắc, một hồ nhân tạo khô cạn, chỉ còn một hố đất trống.
Phía nam...
Ánh mắt cô chợt lạnh .
Bên mặt đất, thứ gì đó đang di chuyển với tốc độ cực nhanh về phía đông.
Không chút chần chừ, cô kết ấn.
Một tia sáng trắng bùng lên rực rỡ, c.h.é.m thẳng xuống thứ đang ngầm chuyển động .
“Rầm!”
Mặt đất ở sườn phía nam lập tức xé một khe nứt sâu hoắm.
Chấn động mạnh đến mức cả Hàn Không bên cũng giật .
Lê Kiến Mộc đáp xuống, thấy trong vết nứt là một cành khô thô bằng chai nước khoáng.
nó hề cứng đờ như cành cây bình thường—mà đang giãy giụa, uốn éo như một con rắn đánh trúng bảy tấc.
Cô bước tới gần.
lúc đó, cành cây đột ngột co rút , biến nhỏ chỉ còn cỡ một ngón tay.
Mộng Vân Thường
Lê Kiến Mộc kịp nhận điều gì đúng, eo thứ quấn chặt.
Cô kéo xuống đất.
Chỉ trong tích tắc—
Mặt đất khép .
Cành cây biến mất.
Lê Kiến Mộc… cũng biến mất.
Hàn Không chạy tới, nhưng con đường mặt ông sạch sẽ như từng chuyện gì xảy .