thực ,   đang cúi đầu nhắn tin cho em gái.
[Anh  thấy Lê Kiến Mộc.]
[Hả? Ở ? Cô  đến tìm ba ngả bài  ?] Lê Thanh Thanh lập tức hồi hộp hẳn lên.
Bái sư còn   bao lâu, còn  học  gì! Nếu cô  thật sự là con riêng thì   ? Một bên là  ruột, một bên là sư phụ cô  thích… Nên chọn ai đây?!
Lê Dịch Nam cau mày: [? Không , cô   cùng ông chủ bất động sản đến buổi đấu thầu.]
Lê Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm: [Chứ còn gì nữa, em   mà. Lê Kiến Mộc là Huyền Sư,  khi ông chủ gì đó là khách hàng của cô  đấy.]
Khách hàng ư?
Lê Dịch Nam ngước mắt  về phía cô gái .
Gần đây… chẳng lẽ ông chủ Trần gặp ma thật?
Lê Dịch Nam  đầu ,  Lê Thanh Thanh  hỏi:
"Không   đó em  sẽ hẹn cô   ngoài để hỏi thẳng ? Vẫn  tìm  thời gian ?"
Lê Thanh Thanh hoảng hốt đáp:
"Cô  thích  một , thấy đầu  thấy đuôi, căn bản là  hẹn !"
Cô nàng ngừng một chút  vội vàng bổ sung:
Mộng Vân Thường
"Em thấy  khả năng cô    cha em là ai,  lẽ chỉ là hiểu lầm thôi. Trên thế giới   thiếu gì chuyện hai  xa lạ giống hệt . Anh cả, chúng  khoan hãy hành động, nếu  đến lúc đó  hổ lắm!"
Lê Dịch Nam  chằm chằm  tin nhắn mà em gái  gửi, ánh mắt thâm trầm.
Anh  hiểu  rõ em gái .
Rất rõ ràng, Lê Thanh Thanh đang đánh trống lảng.
Lê Dịch Nam  nhắn  nữa, chỉ cất điện thoại  túi.
Trên đời  đúng là  nhiều  giống , nhưng để giống y như đúc như Lê Kiến Mộc và Lê Thanh Thanh,    quan hệ huyết thống thì    từng thấy ngoài đời thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/256.html.]
Hơn nữa,   còn  một loại trực giác—trực giác mách bảo rằng Lê Kiến Mộc  liên quan đến gia đình  .
Ban đầu, vì nghĩ rằng cô chỉ là một cô gái nhỏ mới trưởng thành, mười tám năm qua  hề  liên hệ gì với Bắc Thành,   mới tùy ý để Lê Thanh Thanh xử lý chuyện .
 bây giờ xem , em gái    đáng tin cậy lắm. Nếu ,   chỉ  thể tự   tay.
...
Buổi đấu thầu nhanh chóng bắt đầu, mỗi công ty cần gửi bảng giá thầu của  lên.
Tôn Phục thấp giọng giục:
"Ôn Yểu, xong ? Nhanh lên!"
Trán Ôn Yểu lấm tấm mồ hôi, ánh mắt do dự  về phía rương đựng giá thầu ở  xa, cắn chặt môi.
Tôn Phục  thấy nhân viên sắp mang rương , sốt ruột càu nhàu:
"Em rốt cuộc    ? Còn   xong thì tiêu  đấy!"
Ôn Yểu cắn răng, như thể  quyết tâm  liều, nhanh chóng  một chuỗi con  lên tờ giấy giá thầu.
Tôn Phục lập tức cầm lấy, mang bảng giá thầu  nộp.
Bên , ngón tay của Lê Kiến Mộc khẽ động, một lớp màng bảo vệ vô hình xung quanh rương thầu nhẹ nhàng  phá vỡ.
Một con cóc đen đang   rương thầu chợt run rẩy dữ dội, đầu nó như  một lực vô hình ép bẹp xuống, trông chẳng khác nào một tờ giấy  vò nát.
Cùng lúc đó, Ôn Yểu bất ngờ hét lên một tiếng thất thanh!
Những  xung quanh đồng loạt  sang .
Tôn Phục nhíu mày, gằn giọng đầy khó chịu:
"Em la cái gì? Đây là chỗ nghiêm túc,   phòng ngủ của em !"
Ôn Yểu đau đến mức gần như ngã gục xuống ghế,  thể phản bác nổi.
Mà con cóc đen   khi  đè bẹp  đột nhiên tung tăng nhảy lên, nhanh chóng chui thẳng   Ôn Yểu. Trong chớp mắt, nó  biến mất  thấy  nữa.
Lê Kiến Mộc lặng lẽ thu ánh mắt về, tiếp tục yên lặng chờ đến lúc mở thầu.