Là quỷ, bọn họ tự nhiên  thể cảm nhận  khí tức quen thuộc. Hai quỷ hồn gần như  chút nghi ngờ, vui sướng lao về phía cửa.
Một trong hai con quỷ nôn nóng, lập tức chạy thẳng  trong.
Quỷ hồn còn   chạy  vài bước, chợt như nhớ  điều gì, ngập ngừng  đầu, vẻ mặt  chút lúng túng:
"Chuyện đó... Đại sư, xin . Vừa   nóng lòng đầu thai nên  lẽ  dọa cô gái nhỏ . Làm phiền cô giúp  nhắn ,  thực sự  xin  cô ."
Lê Kiến Mộc liếc  quỷ hồn  mặt, giọng điệu bình thản:
"Không  cả, mỗi lời , mỗi hành động của  khi còn ở nhân gian đều   ghi chép . Phán quan sẽ xét xử ."
Mộng Vân Thường
Không  cứ mở miệng xin  là  thể xóa sạch tội .
Người  quỷ nếu quên mất sai lầm của , cũng  , phán quan sẽ ghi nhớ giúp bọn họ. Sớm muộn gì cũng  thanh toán.
Sắc mặt quỷ hồn  tái nhợt, ánh mắt lóe lên sự hoảng loạn:
"…   g.i.ế.c cô !  chỉ là..."
Lê Kiến Mộc   kiên nhẫn  tiếp, nhấc chân đá một phát, đạp quỷ hồn đang cố biện minh  quỷ môn.
Cửa quỷ môn lập tức đóng sầm .
Cô  sang hai  còn , vẫn  mở miệng.
"Giờ  hai lệnh bài, một  đưa cô  về nghỉ ngơi,  còn   thể cùng  đến thôn quỷ môn."
Dừng một chút, cô  bổ sung:
"Đương nhiên, nếu cả hai  đều   về thì cũng ."
Không đợi Lương Triết lên tiếng, Lê Niên Tây   :
"  cùng cô đến thôn quỷ môn."
Lương Triết chậm một bước, vẻ mặt  chút tiếc nuối.  nghĩ đến việc trong rừng còn vô  quỷ hồn, để Trương Thiến –  phụ nữ trong lòng  – ở đây   là lựa chọn .
"Vậy  đưa cô  xuống núi , hai  cẩn thận."
Lê Kiến Mộc gật đầu, giơ tay vẽ một đạo phù lên  trung  đánh thẳng   Lương Triết.
"Nếu  đường gặp nguy hiểm,  sẽ cảm ứng ."
Lê Niên Tây tháo sợi dây chuyền huyết ngọc nóng bỏng  cổ, đưa cho Lương Triết:
"Cầm lấy . Nếu đến sáng mai vẫn  thấy bọn   ,  cứ rời  ."
Lương Triết  do dự nhận lấy:
"Được!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/270.html.]
Kết giới mở , Lương Triết ôm Trương Thiến nhanh chóng rời .
Lê Kiến Mộc vỗ nhẹ lên vai Lê Niên Tây.
Ngay lập tức, Lê Niên Tây cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, giống như   rút  một phần trọng lượng. Anh cúi đầu, kinh ngạc phát hiện cơ thể  mờ ảo đến mức xuyên thấu,  thể  thấy cỏ cây  mặt đất.
Một tầng khí đen nhàn nhạt bao phủ quanh , thoạt   khác gì quỷ hồn xung quanh.
"Đừng lo, chỉ là một chút ảo thuật che mắt, để chúng  trông giống quỷ hồn hơn thôi."
Lê Niên Tây thở phào một , tâm trạng cũng thả lỏng hơn.
Lê Kiến Mộc đưa một lệnh bài cho ,   về phía thôn quỷ môn,  hỏi:
"Lúc nãy    giống như đang dặn dò hậu sự. Không tin  năng lực của ,  vẫn còn hoài nghi ?"
"Không ." Lê Niên Tây lắc đầu: "Thói quen nghề nghiệp thôi. Chúng  thường xuyên tiếp xúc với nhiệm vụ nguy hiểm, mỗi  xuất phát đều để  một  dặn dò. Không ai  thể chắc chắn  nhiệm vụ,   còn sống trở về  ."
Lê Kiến Mộc im lặng một giây  hỏi:
"Người trong nhà  lo lắng ?"
"Lo chứ, nhưng lâu dần họ cũng quen." Lê Niên Tây  nhạt: "Có những việc dù nguy hiểm vẫn    . Một nhà lo lắng, còn hơn là để ngàn vạn gia đình khác  sống trong sợ hãi."
Lê Kiến Mộc nhếch miệng :
"Anh hùng giác ngộ cao thật đấy."
"Không  gì đáng nhắc tới, chỉ là quân nhân bình thường thôi." Lê Niên Tây  lắc đầu.
Hảo cảm của Lê Kiến Mộc với   tăng lên  ít.
Trong  mấy  trẻ tuổi của Lê gia, ngoại trừ Lê Vấn Bắc –  mà cô chỉ thấy  màn ảnh nhưng  từng gặp mặt – thì những  còn  cô đều  tiếp xúc qua.
So với Lê Dịch Nam – kẻ kiêu ngạo tự cho  hơn , Lê Thanh Thanh – miệng độc  lắm tật ,  Lê Vấn Bắc –  mỗi ngày đều  antifan mắng  hot search, thì Lê Niên Tây  vẻ là  đáng tin cậy nhất.
Dưới lớp sương mù dày đặc bao phủ lối  thôn quỷ môn, bọn họ bước qua ranh giới.
Cảnh sắc  mắt đột ngột  đổi.
Thế giới vốn còn sáng sủa bỗng trở nên âm u, một con đường nhỏ ngoằn ngoèo như  rắn kéo dài đến tận phương xa.
Cuối con đường, một cánh cổng cổ xưa cao lớn  lặng trong  trung. Trên cửa  đầu sư tử nhe nanh dữ tợn, miệng há rộng như thể bất cứ lúc nào cũng  thể cắn nuốt  thứ.
Bên  đầu sư tử, cánh cổng mở rộng, bên trong tối đen như mực, trông chẳng khác gì một sân khấu  đáy,  cách nào  thấy phía .
Hai bên cổng, hai quỷ sai đội mũ đen, tay cầm xích sắt, vẻ mặt nghiêm nghị.
Ở cổng, một hàng dài quỷ hồn cầm lệnh bài đang xếp hàng chờ đợi.
Lê Kiến Mộc khẽ nhíu mày.
Người lập  thôn quỷ môn  chắc hẳn  tái hiện quỷ môn của địa phủ.    thế , trông chẳng    cả,  cảm giác như đang dàn dựng bối cảnh phim điện ảnh – chỉ là chân thực và quỷ dị hơn một chút.