Nhìn thấy đám mây đen và tia sét lượn lờ   trung, nó há to miệng, lè lưỡi rắn, phát  âm thanh trầm đục, tựa như gào rống,  như khiêu khích.
Bầu trời tối sầm , —
"Bùm!"
Một tia sét khổng lồ bổ xuống, đánh thẳng  trán cự mãng!
Trong khoảnh khắc, lớp vảy đen sì  cơ thể nó phát sáng lấp lánh,   run rẩy.
Không khí tràn ngập mùi khét của vật  thiêu cháy, khí thế uy phong của nó cũng yếu  tám phần.
"Nhìn mà đau giùm luôn á." Tạ Địch nhăn nhó, mặt mũi méo xệch như chính  đang  chịu thiên kiếp.
" mà lâu lắm   mới thấy động vật thành tinh gặp lôi kiếp. Linh khí con rắn đen nhỏ  thuần khiết thật."
Linh khí khan hiếm, ngay cả con   trở thành Huyền Sư cũng khó, huống chi là động vật.
Động vật thành tinh   dễ,  dựa  linh khí tu luyện  càng khó gấp bội. Phần lớn  cắn nuốt âm khí ở những nơi nguy hiểm hoặc hấp thu huyết mệnh tà đạo.
Mộng Vân Thường
Những cách đó tuy nhanh nhưng  sánh bằng tu luyện bằng linh khí thuần khiết—cách thức  trời đất công nhận.
Bấy giờ, trong ba lô của Lê Kiến Mộc, một cái cọc gỗ già nua ló đầu , giọng điệu đầy kiêu ngạo:
"Năm đó  độ kiếp còn hoành tráng hơn bây giờ nhiều! Chín đạo lôi kiếp  chịu một tiếng cũng  rên, cô xem con rắn to  ,  sắp chống đỡ  nổi."
Chín đạo lôi kiếp  đánh xuống bốn,  thể con rắn đen khổng lồ run rẩy dữ dội, sức lực cạn kiệt, mềm oặt quỳ rạp xuống đất. Nếu  thấy nó còn quằn quại, e rằng  nghĩ nó c.h.ế.t .
Lê Kiến Mộc   một lời, giơ tay đập mạnh lên cọc gỗ già.
Tạ Địch nhướng mày: "Bảo bối của Lê đại sư đúng là  ít, cọc gỗ  chắc hơn ngàn năm tuổi  chứ gì?"
Cọc gỗ già hả hê bật : "Ha ha! Âm sai, ánh mắt   tệ , cây tùng   hơn một nghìn năm !"
Tạ Địch  nhạt.
 lúc , Lê Kiến Mộc bỗng cau mày: "Có  đến."
Tạ Địch nghiêng đầu   xa, thấy một nhóm  đang lao nhanh về phía , lập tức gật đầu: "Không , là mấy tông sư huyền môn tọa trấn ở Bắc Thành. Để    chuyện với họ."
"Cảm ơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/287.html.]
Động tĩnh lớn như , dù Lê Kiến Mộc  dẫn con rắn đen  vùng ngoại ô hoang vắng, đám Huyền Sư trong thành vẫn dễ dàng cảm nhận .
Tạ Địch  đến, trao đổi với bọn họ vài câu. Nghe xong, nhóm   tiến lên nữa, chỉ  từ xa quan sát.
Một ông lão trong nhóm chắp tay  lưng, ánh mắt sâu xa  về phía Lê Kiến Mộc: "Con rắn  là đồng bạn của vị đạo hữu  ?"
Tạ Địch gật đầu:
"Vị đại sư  tên Lê Kiến Mộc, mới đến Bắc Thành định cư hai tháng . Sau  chắc chắn sẽ  nhiều cơ hội tiếp xúc với  . Tuổi trẻ nhưng bản lĩnh xuất chúng, mong các vị quan tâm và giao lưu nhiều hơn."
Những  xung quanh đều  đáp , nhưng trong lòng nghĩ gì thì  ai .
Tạ Địch thừa hiểu tâm tư bọn họ, chỉ im lặng.
Trước mặt thì huyền môn đoàn kết, nhưng thực tế các môn phái vẫn luôn cạnh tranh . Lòng  vốn  tư tâm, chuyện  quá bình thường.
Chỉ là    ở đây, ít nhiều gì bọn họ cũng  nể mặt,  dám ngang nhiên xông lên cướp con rắn đen.
Mãi đến khi lôi kiếp thứ chín giáng xuống, mây đen tan , ánh sáng phục hồi, con rắn đen cháy đen như than mới bắt đầu thoát thai hoán cốt. Tạ Địch khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Không  sự cố gì,  là  .
Lê Kiến Mộc cùng Phù Tang tiến đến gần con rắn đen.
Bầu trời đổ mưa lất phất, linh khí mỏng manh trong từng hạt nước khiến Lê Kiến Mộc nhíu mày.
Cam lộ linh khí  khi độ kiếp ít đến đáng thương.
Dù , chỉ một chút linh khí  cũng đủ khiến   thèm khát.
Mặt đất  lôi điện thiêu đốt nhanh chóng hồi phục, cỏ non nhú lên, cọc gỗ già trong ba lô cũng nhảy  ngoài, hớn hở chạy loanh quanh.
Đám Huyền Sư  chịu nổi nữa,  Tạ Địch một cái  lục tục tiến lên.
Lần , Tạ Địch  ngăn cản mà cũng theo chân họ.
Một tông sư bước lên , chắp tay : "Lê đạo hữu,  hân hạnh  gặp cô."
Lê Kiến Mộc cũng chắp tay đáp lễ: "Chư vị đạo hữu, hân hạnh gặp mặt."
Chào hỏi xong, cô cúi xuống  con rắn đen  bất động  mặt đất: "Không  chứ?"