Ngay  đó, hệ thống  tiếp tục:
[Ký chủ, cô  thật đúng là  tâm cơ. Cố tình ám chỉ rằng  đây   đủ áo mặc,  mấy  trai đau lòng mà càng thêm yêu thương cô .]
[Chờ xem, lát nữa chắc chắn cô  sẽ  rằng  đây  ăn  đủ no, sống  khổ sở.]
 câu tiếp theo của Lê Kiến Mộc  là:
"Anh ba, tối qua    ?"
Lê Niên Tây  định đưa món quà  chuẩn  sẵn cho Lê Kiến Mộc, nhưng  cô   thì sững , ánh mắt mang theo chút kinh ngạc.
"Sao em  tối qua   ngoài? Chẳng lẽ là tính  ?"
"Không  , chỉ là... con vật nhỏ  đầu  trông khá đáng yêu." Lê Kiến Mộc khẽ nghiêng đầu,  chằm chằm lên đỉnh đầu Lê Niên Tây.
Lê Niên Tây vô thức đưa tay lên sờ, nhưng tất nhiên chẳng chạm  gì cả.
"Là cái gì?" Anh  tò mò hỏi.
Mộng Vân Thường
"Một con chim… đang ngủ."
Lê Kiến Mộc  kỹ hơn. Bộ lông của nó cháy xém thành một màu đen sì, cuộn tròn  như một cục bồ hóng, bám  đầu Lê Niên Tây ngủ say sưa. Nhìn qua thì  thấy dấu hiệu nguy hiểm, nhưng đúng là   kỳ quái.
Lê Niên Tây trầm mặc vài giây, chỉ xoa đầu mà   gì thêm.
Lúc , Lê Vấn Bắc   ghế sô pha cũng hăng hái chen lời: "Anh  ! Người mới tới! Em đoán mệnh chuẩn như , tính thử xem   gặp chuyện gì ?"
Lê Kiến Mộc liếc    một cái.
Trước khi gặp mặt, cô  lờ mờ đoán  bên cạnh Lê Vấn Bắc  quỷ quấy phá. Hôm qua trong bệnh viện, dù  tận mắt thấy , nhưng lượng âm khí bám     dày đặc đến mức  thể là giả.
Cô  nghiêng đầu, chăm chú quan sát sắc mặt Lê Vấn Bắc,  chậm rãi :
"Khoảng thời gian , mệnh  phạm  huyết đào hoa. Người đang  thiết với  bây giờ  lẽ    bình thường. Nếu  tách  kịp thời, nhẹ thì  bại danh liệt, nặng thì… tàn phế cả đời."
Bầu  khí trong phòng chợt lặng ngắt.
Nụ  của Lê Vấn Bắc tắt ngấm, ánh mắt  cô đầy kinh ngạc. Anh  đăm đăm  Lê Kiến Mộc một lúc lâu,  đột nhiên  ngoắt sang Lê Thanh Thanh:
"Em và  mới tới liên thủ, cố tình bày trò chia rẽ  với Văn Nhân đúng ?"
Lê Thanh Thanh trợn mắt, lập tức bùng nổ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/300.html.]
"Anh  bệnh ? Chứng vọng tưởng nặng tới mức  luôn? Não  bằng đậu hũ ? Hay là sáng sớm  tỉnh ngủ nên  lừa đá?"
Cô hít sâu một , tiếp tục xả một tràng:
"Anh lắc cho nước trong đầu b.ắ.n  hết  nghĩ  xem, hai bọn em  rảnh đến mức nào mới quản mấy chuyện linh tinh của ? Anh  tiểu thuyết nhiều quá hóa lú  ? Cứ tưởng  là nam chính, cho rằng cả thế giới  đều  phá hoại tình cảm của ?"
Lê Vấn Bắc  mắng đến ngẩn ngơ, trong lòng dần lung lay. Nghĩ  thì... đúng là bản   suy nghĩ nhiều thật.
Anh   sang Lê Kiến Mộc, cô vẫn bình tĩnh, thái độ nhàn nhạt như chẳng mấy quan tâm đến phản ứng của . Bên tai thì vẫn vang lên giọng điệu đầy châm chọc của Lê Thanh Thanh, khiến  bất giác cảm thấy  chút... mất mặt.
Anh ho nhẹ một tiếng, chỉnh  tư thế , cố bày  vẻ đạo mạo của một   trai:
"Một cô gái như em,  chuyện đừng thô lỗ như . Dù gì  cũng là  trai em,   thể mắng  như thế?"
Sau đó,    sang Lê Kiến Mộc, nghiêm túc khuyên bảo:
"Người mới tới, em còn nhỏ, nên tập trung học hành . Con gái thì cứ trang điểm,  , đừng  suốt ngày mê mấy thứ huyền học vớ vẩn. Hôm nay  là  em nên bỏ qua, chứ lỡ em đoán bậy với  ngoài   linh tinh,    đánh cho một trận thì ? Tốt nhất là lo  việc chính !"
Dứt lời,    dậy định rời .
  mới xoay , Lê Kiến Mộc  thản nhiên :
"Nếu em nhớ  nhầm,  lâu  đây, khi  đóng phim  gặp chuyện ngoài ý  và  thương."
Bước chân Lê Vấn Bắc khựng  ngay lập tức.
"Cái đó… Cái đó thì ? Em định  là do cái huyết đào hoa gì gì đó gây  ?"
"Không ." Lê Kiến Mộc lắc đầu. "  khiến   thương trong đoàn  phim đúng là quỷ. Ban đầu,   chỉ là một diễn viên quần chúng, tự nhận kỹ thuật diễn xuất sắc nhưng vì ngoại hình  nổi bật nên   cơ hội. Hắn  oán hận những kẻ chỉ dựa  nhan sắc mà  tài nguyên, nên  tìm cách  tay với ."
Sắc mặt Lê Vấn Bắc lập tức biến đổi.
Chuyện … hình như đạo diễn và  đại diện  từng đề cập đến?
 mà... khoan !
Anh  chớp mắt mấy cái, trong đầu hiện lên một ý nghĩ quan trọng hơn:
"Khoan! Ý em là…   cũng cảm thấy   trai ?"
Lê Kiến Mộc: "..."
Lê Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi: "Ý   là  diễn dở tệ,   đức  tài gì, đáng  đánh!!!"
Lê Kiến Mộc: "..."