on chim nhỏ màu đen rụt chân , giọng điệu  chút tủi :
"Bị một con ch.ó điên đốt."
"Chó điên?" Lê Kiến Mộc cau mày.
Dường như Kim Nghiêu im lặng một lúc lâu,  đó giọng  trở nên trầm lặng:
" . Cũng tại  ngu ngốc,    ,    thành lời hứa, nên mới  chó điên đó đốt."
Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng vuốt lông  đầu nó, nhưng  đưa  ý kiến gì.
Một lát , cô bỗng hỏi:
"Bản thể của  ?"
Mộng Vân Thường
Kim Nghiêu  trả lời.
Lê Kiến Mộc nhấc tay, ném nó lên bàn.
"Đi theo ,   thể giữ bí mật, nhưng   phản bội. Nếu  ôm ý đồ riêng,  nhất nên   ngay từ đầu. Nếu ..."
Cô nghiêng đầu, khóe môi  nhếch lên một nụ  nhàn nhạt, nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm.
Kim Nghiêu hoảng hốt, vội vàng vỗ cánh đứt lên ngực, giọng điệu đầy nghiêm túc:
"Cô yên tâm!    loại chó điên đó, phẩm chất đạo đức của   ! Cô  mở cốt tiêu ,  cô chính là chủ nhân của ,  tuyệt đối sẽ  phản bội!"
Lê Kiến Mộc đưa tay gãi đầu nó:
"Được, nhớ kỹ lời   hôm nay."
" ,  tên gì?"
"Kim Nghiêu."
Sau khi trò chuyện với Kim Nghiêu một lúc, Lê Kiến Mộc chợp mắt nghỉ ngơi.
Ở tòa nhà đối diện, Yến Đông Nhạc   ghế bập bênh, một tay cầm sách, một tay nâng chén .  mỗi  nhấp một ngụm, ánh mắt   vô thức hướng  ngoài cửa sổ, như thể  thể  thấy căn phòng đối diện qua lớp kính khép kín.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
"Cốc cốc."
"Vào ."
Cửa mở, Chu Tuấn Ngạn vội vã bước , gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng:
"Cậu! Cháu    một tin sốc đây! Nghe  nhà họ Lê bỗng nhiên xuất hiện một cô con gái, còn là chị em song sinh với Thanh Thanh!"
Yến Đông Nhạc thản nhiên sửa :
"Là chị gái."
"Cái gì?" Chu Tuấn Ngạn sững sờ,  xua tay: "Không quan trọng! Quan trọng là nếu cô  bắt nạt Thanh Thanh thì ? Dù  bắt nạt, nhưng bây giờ sự quan tâm của gia đình  chia đôi, Thanh Thanh chắc chắn sẽ  vui! Lỡ  cô  chịu ấm ức thì ..."
Yến Đông Nhạc tiếp tục  sách,   mặc kệ   lải nhải.
Chu Tuấn Ngạn  nửa ngày, cuối cùng phát hiện  đối diện  thèm để tâm, liền bất mãn:
"Cậu! Rốt cuộc    cháu  ? Cậu   yêu quý Thanh Thanh nhất ? Vậy chuyện     đây?"
Yến Đông Nhạc bất ngờ ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm   :
"Lê gia  thêm một  con gái, liên quan gì đến cháu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/311.html.]
Chu Tuấn Ngạn há hốc miệng, một lúc lâu  lẩm bẩm:
"Không  là cháu lo lắng cho Thanh Thanh ..."
Yến Đông Nhạc  nhạt:
"Với tính cách của cô , cháu nên lo cho Lê Kiến Mộc thì hơn."
Chu Tuấn Ngạn sững , nghĩ ngợi một chút  gật đầu:
"Cũng đúng."
Yến Đông Nhạc  dậy,   phòng để quần áo.
Chu Tuấn Ngạn tò mò đuổi theo:
"Cậu, tối nay   tiệc quan trọng ?"
Yến Đông Nhạc  trả lời, chỉ  xổm xuống, lấy  một hộp gỗ từ ngăn tủ.
"Đưa cái  đến Lê gia."
"Tại ?"
"Quà."
Chu Tuấn Ngạn mở hộp  xem thử, lập tức trợn mắt:
"Quà ư? Tặng con gái mới của Lê gia? Cậu, đây   là vật phẩm  giành  ở hội đấu giá   ?"
"Không lấy nhầm." Yến Đông Nhạc thản nhiên đáp.
Anh bỗng cảm nhận  điều gì đó, theo bản năng  đầu   ngoài cửa sổ.
Cô  tỉnh .
Chu Tuấn Ngạn vẫn  phát giác điều gì, chỉ cảm thấy chuyện  thật hoang đường:
"Không  chứ, ! Cháu  quan hệ của  với nhà họ Lê  tệ, nhưng đây là bảo vật đấu giá hơn trăm triệu! Sao  tặng một  xa lạ  quen ?"
Ánh mắt Yến Đông Nhạc khẽ lạnh , sâu thẳm như vực sâu  đáy.
Chu Tuấn Ngạn lập tức ngậm miệng,  dám  thêm.
"Không nên hỏi thì đừng hỏi."
"... Cháu  ."
"Đi ."
Chu Tuấn Ngạn ấm ức ôm hộp gỗ rời .
Ở bên , Lê Kiến Mộc  tỉnh dậy, liền  thấy tiếng gõ cửa.
"Cốc cốc."
"Vào ."
Cửa khẽ mở, Lê Thanh Thanh ló đầu , tươi  :
"Chị  ngủ ?"
"Mới tỉnh. Có chuyện gì ?"
Lê Thanh Thanh bước ,  tay cầm hai cuốn danh mục.
"Ba  đang lên kế hoạch tổ chức tiệc tối cho chị,  hỏi chị thích kiểu lễ phục nào. Còn đây là danh sách trang sức do công ty đá quý gửi đến,  bộ đều là sản phẩm cao cấp, còn  một  bảo vật trấn cửa hàng nữa. Mẹ bảo chị chọn mấy kiểu."