Lê Thanh Thanh dang rộng hai tay như một MC chuyên nghiệp, vẻ mặt nghiêm túc đến mức khiến    khỏi tò mò.
Sau khi kéo dài sự mong đợi đến cực điểm, cô mới  đầu  Lê Kiến Mộc, mắt lấp lánh hưng phấn.
"Có thể   đúng ?"
Lê Kiến Mộc  nhàn nhạt: "Em cứ  ."
Trương Văn Tĩnh liếc  hai , trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Lê Vấn Bắc xuất hiện  ban sáng.
Lê Thanh Thanh hắng giọng, trịnh trọng tuyên bố:
"Mình và Lê Kiến Mộc là chị em sinh đôi thất lạc nhiều năm!"
Bầu  khí trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.
Trương Văn Tĩnh khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên chút vẻ ngộ .
Cát Tân Nguyệt và Trịnh Linh thì   mơ hồ,  chắc   hiểu đúng  .
Cát Tân Nguyệt nhỏ giọng hỏi: "Ý  là Tiểu Lê nhận     nuôi ?"
Trịnh Linh thì  suy đoán khác: "Hay là hai  là chị em sinh đôi... nhưng khác cha khác ?"
Lê Thanh Thanh  vui, nhăn mặt giải thích: "Ai da,  ! Là chị em ruột thịt, sinh đôi thực sự luôn!"
Sự hoang mang  mặt Cát Tân Nguyệt và Trịnh Linh càng sâu. Cả hai cùng  sang Lê Kiến Mộc chờ lời xác nhận.
Lê Kiến Mộc bình tĩnh kéo khóa vali, giọng điệu thản nhiên:
"Là chị em sinh đôi cùng cha cùng , chỉ là vì một  chuyện ngoài ý ,  lớn lên bên ngoài. Mãi đến kỳ nghỉ  mới nhận  ."
"Hả? Hóa  mấy chuyện kiểu phim truyền hình  thật ngoài đời luôn ? Thật thần kỳ!"
Lê Thanh Thanh vênh mặt, đầy đắc ý:
"Chuyện  thì  gì mà lạ? Mình  sớm cảm thấy Lê Kiến Mộc là  nhà  ! Dù  thì hai bọn  giống  y như đúc mà!"
Trịnh Linh quan sát một lúc  nghiêng đầu: "Không đến mức giống y đúc , chỉ  vài nét hao hao thôi."
Lê Thanh Thanh bĩu môi: "Ai da, là do  từng phẫu thuật thẩm mỹ đó! Trước khi phẫu thuật,  giống y chang cô  luôn! Không tin  cho các  xem ảnh cũ!"
Tin tức    Cát Tân Nguyệt và Trịnh Linh bất ngờ hơn.
"Hả? Vậy   từng phẫu thuật thẩm mỹ ?"
"Thật  ngờ luôn ..."
Cả hai lập tức vây quanh xem ảnh.
Lúc , Trương Văn Tĩnh  tham gia  màn tám chuyện rôm rả mà  đến bên cạnh Lê Kiến Mộc.
"Tiểu Lê, xin   nhé. Ban sáng  còn  cảm ơn  đàng hoàng."
Lê Kiến Mộc  nhẹ: "Không  . Em họ  tỉnh  chứ?"
"Ừ, em    . Chỉ là khi xem  camera giám sát ở nhà, em  sợ hãi đến mức  dám thừa nhận đó là ." Trương Văn Tĩnh thở dài, nhớ  dáng vẻ bàng hoàng của em họ mà bất đắc dĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/331.html.]
 may mắn là  nhà  an ủi một lúc, cuối cùng em  cũng bình tĩnh trở .
"À đúng , Tiểu Lê, ba   mời  tối mai qua nhà ăn cơm. Cậu  rảnh ?"
Lê Kiến Mộc khẽ gật đầu đồng ý.
—
Ngày hôm ,   vẫn  hết dư âm của kỳ nghỉ dài, cả buổi sáng học hành trong trạng thái mơ màng.
 vì  tiết tiếng Anh, Lê Kiến Mộc hiếm khi học nghiêm túc hơn bình thường.
Sau giờ tan học, cô nhận  tin nhắn của Chu Soái hẹn  ăn trưa.
Mộng Vân Thường
Báo với bạn cùng phòng một tiếng, cô   cổng trường.
Chu Soái mặc âu phục phẳng phiu, chân mang giày da bóng loáng, tay xách túi công văn. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, trông    chững chạc hơn  nhiều. Đứng ở cổng trường,    ngừng  đồng hồ, dáng vẻ của một  thành đạt khiến nhiều sinh viên  ngang  liếc .
Phải công nhận là khá  trai.
Không ít đàn em  quen    cũng đỏ mặt thẹn thùng.
 khi Lê Kiến Mộc đến gần, cô trông thấy Chu Soái đang  chuyện với một nữ sinh.
Cô gái ...
Lê Kiến Mộc  nheo mắt, lập tức đoán  lý do vì  Phương Nguyệt nhắm   mấy  .
Thật buồn .
Một  gia cảnh , đỗ  trường đại học danh giá,  còn tham gia hội sinh viên. Với điều kiện như , tập trung  học tập  phát triển bản  đều là lựa chọn hợp lý. Vậy mà cô   đặt trọng tâm  một  đàn ông?
Lê Kiến Mộc  tiến lên ngay mà  đợi một chút, chờ Phương Nguyệt  chuyện xong với Chu Soái.
 ngoài dự đoán, Chu Soái nhanh chóng phát hiện  cô.
Đôi mắt   sáng lên, vẫy tay: "Bên !"
Lê Kiến Mộc bất đắc dĩ,  thèm để ý đến ánh mắt mang đầy sát khí của Phương Nguyệt, bước đến.
"Tiểu Lê, em đến  ? Anh còn tưởng em  nhầm hướng, đang định gọi cho em đấy. Anh đặt bàn ở một quán đồ Nhật, em ăn  ?"
Lê Kiến Mộc nhẹ giọng: "Được thôi."
"Vậy  nào,     giới thiệu vài  cho em."
Chu Soái    định rời  ngay.  lúc , Phương Nguyệt bỗng chen , nở nụ  dịu dàng:
"Em cũng lâu lắm   ăn đồ Nhật. Đàn   phiền nếu em  cùng ?"
Chu Soái nhíu mày, lạnh nhạt từ chối: "Có lẽ  tiện lắm."
Nụ  của Phương Nguyệt cứng . Cô  liếc  Chu Soái,  liếc sang Lê Kiến Mộc, dường như  hiểu  điều gì.
Giọng điệu cô  bỗng trở nên mỉa mai:
"Chắc là đàn em đây để ý chứ gì? Rất xin , em   hai  là  yêu. Em..."