ôn Đan Đan hít một  thật sâu, giọng  đầy đau đớn nhưng kiên định:
"   sai bất cứ chuyện gì, nhưng    thể tiếp tục sống sót.  chỉ mong đổi  cho Tiểu Khâu một cuộc sống   hơn."
Cô ngước mắt  hai  đàn ông  mặt, ánh mắt đỏ hoe vì nước mắt.
"Nếu cái c.h.ế.t của   thể khiến chính quyền chú ý đến chuyện ,  thể giúp Tiểu Khâu  bảo vệ, bình an lớn lên,   nguyện ý!"
Dứt lời, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống khuôn mặt gầy gò của cô.
Tiêu Thành     gì trong khoảnh khắc . Anh im lặng rút một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng đưa cho cô, cảm khái thốt lên:
"Cô đúng là đối xử với Tiểu Khâu bằng cả tấm lòng."
Tôn Đan Đan nhận lấy khăn giấy, khịt mũi, giọng đầy mỉa mai:
"Anh thì  cái gì!"
Cô ngước lên, ánh mắt mang theo chút bi thương lẫn tự hào.
"Chú của Tiểu Khâu... hơn mười năm  là một trong những  thuộc đội cứu hộ động đất. Chính ông   cứu  từ  đống đổ nát  ngoài. Ông  cứu vô  , nhưng cuối cùng  hy sinh trong trận động đất đó."
Mộng Vân Thường
Cô  khổ.
"Cha  Tiểu Khâu chẳng giàu  gì, nhưng họ vẫn âm thầm giúp đỡ  suốt bao nhiêu năm qua,  để lộ tên tuổi,  cần báo đáp.  nợ gia đình họ. Dù  thế nào  nữa,  cũng  bảo vệ Tiểu Khâu đến cùng."
Lê Kiến Mộc bỗng nhiên hỏi:
"Vậy cha  của Tiểu Khâu qua đời như thế nào?"
Tôn Đan Đan thoáng sững ,  đó trầm giọng :
"Cha  Tiểu Khâu đều là cảnh sát. Họ hy sinh trong lúc  nhiệm vụ."
Lê Kiến Mộc gật đầu, trầm tư suy nghĩ.
Vậy  lẽ đây   là một âm mưu kéo dài từ , mà chỉ là gần đây  kẻ phát hiện  năng lực của Tiểu Khâu và bắt đầu dòm ngó.
Tiêu Thành  sững sờ:
"Cảnh sát ?"
Tôn Đan Đan bật , giọng điệu chua xót:
" . Cả nhà họ đều là liệt sĩ, đều hy sinh vì đất nước,  mà bây giờ chỉ còn  một  Tiểu Khâu, sống trong cảnh  ngược đãi!"
Tiêu Thành siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, gằn giọng:
"Chuyện ,  nhất định sẽ điều tra rõ!"
Tôn Đan Đan   một lúc lâu,  hạ giọng :
"Hy vọng là ."
Cô    tin tưởng Tiêu Thành và Lê Kiến Mộc, vì  kiên quyết  tiết lộ nơi Tiểu Khâu đang trốn.
Khi câu chuyện kết thúc, cả Tiêu Thành và Lê Kiến Mộc đều  đề nghị cô tiếp tục ở  nơi .
Thứ nhất, bọn họ  tận mắt chứng kiến kẻ say rượu đập cửa nhà cô lúc nãy. Ở đây, cô    an .
Thứ hai, cả hai đều cảm thấy  bạn  xúi giục cô tự sát    vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/357.html.]
Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng Tôn Đan Đan đồng ý rời  cùng Lê Kiến Mộc.
Cô  thể giải thích tại , nhưng trực giác mách bảo cô rằng  theo Lê Kiến Mộc sẽ an  hơn.
Tiêu Thành chỉ  thở dài, bất đắc dĩ lái xe đưa hai  đến trường học.
Lê Kiến Mộc dự định để cô ở chung với Lý Muội một đêm.
9 giờ tối.
Trong một nhóm chat bí mật  ứng dụng QQ, một avatar màu đen đăng một tin nhắn:
"Chúc mừng thành viên thứ 80 của nhóm  thoát khỏi biển khổ,  về thế giới mới."
Chỉ trong chớp mắt, những tin nhắn hoan hô liên tục xuất hiện.
"Hâm mộ quá...  cũng  đến thế giới mới, nhưng   nỡ bỏ   ."
"   thoát khỏi đau khổ, nhưng con trai  thì    đây?"
"Hôm nay bạn   đến tìm . Anh  luôn  tâm sự với . Thực , chúng   lâu  gặp,    nên từ chối thế nào, cũng   nên  lời tạm biệt  ..."
Người  nhắn tin  một avatar kỳ lạ—một nét bút nguệch ngoạc, dữ tợn và hỗn loạn.
Avatar màu đen liền phản hồi:
"Đã lâu  liên lạc mà bỗng dưng quan tâm? Đó là thật lòng  chỉ là  mục đích gì khác? Anh  chắc  phân biệt  ?"
Nét bút đơn giản  trả lời, chỉ  lặng lẽ  chằm chằm  tin nhắn  màn hình.
 ...
Hắn và  bạn  vốn chỉ là bạn thời thơ ấu, mấy năm nay  hề liên lạc. Vậy mà gần đây, đối phương  đến tìm  mỗi ngày...
Chẳng lẽ thực sự  âm mưu gì đó ?
 bây giờ...  còn  gì để   mưu tính nữa chứ?
Trong cùng nhóm chat đó, một  đàn ông trung niên tên Chu Tiền điên cuồng nhắn tin cho thành viên thứ 80   chúc mừng.
"Cô đang ở ?"
"Đừng c.h.ế.t mà! Cô còn trẻ, đừng  lời nhóm trưởng và những  !"
"Cô chỉ là  bệnh thôi, chúng   thể tìm cách điều trị! Cuộc sống vẫn còn  nhiều điều  , xin cô đừng từ bỏ!"
"Trên đời ,   khó khăn nào là  thể vượt qua. Nếu cô cần giúp đỡ, hãy  với .  sẽ  hết sức để giúp cô!"
"Cầu xin cô... đừng c.h.ế.t mà!"
Chu Tiền gõ từng dòng tin nhắn với hy vọng mong manh, nhưng avatar màu xám đen của đối phương  hề sáng lên. Không  tin nhắn nào  hồi đáp.
Ông  ngả lưng xuống giường, lấy tay che mặt, nước mắt lặng lẽ thấm  mái tóc  hoa râm.
Đây  là  thứ mấy ...?
Từ đứa con của ông, đến Trương Hải—  nhảy lầu tại tòa nhà Lê Thị,  đến vô  sinh mạng khác   tên "nhóm trưởng"  mê hoặc...
Và giờ đây,  thêm một  trẻ tuổi, một sinh mệnh mới chỉ hơn hai mươi tuổi...
Ông  siết chặt điện thoại trong tay, lòng ngập tràn căm phẫn và tuyệt vọng.