Lê Kiến Mộc dẫn Tôn Đan Đan đến căn phòng trọ mà   sắp xếp. Lý Muội vẫn  ngủ, cô    bất cứ thắc mắc gì về quyết định của sư phụ, thậm chí còn chủ động đặt cơm cho Tôn Đan Đan.
Trải qua hai tháng liên tục  công kích, bêu rếu, Tôn Đan Đan dần hình thành thói quen cảnh giác với  lạ. Nếu   vì cảm giác an  kỳ lạ mà Lê Kiến Mộc mang ,  lẽ cô  cũng  chịu mở lời nhiều đến .
 với Lý Muội, Tôn Đan Đan      cảm giác tin tưởng, thậm chí còn tỏ  xa cách.
Lý Muội cũng  để ý đến sự lạnh nhạt đó, ngược , cô vẫn giữ thái độ vui vẻ, thi thoảng  chủ động bắt chuyện:
"Cô  ăn cay  ?"
"Ăn hành  thấy khó chịu ?"
"Cô  ngại  nếu  ngủ ngáy?"
Những câu hỏi đơn giản nhưng liên tục kéo Tôn Đan Đan  cuộc trò chuyện, khiến cô   thể  đáp . Trò chuyện nhiều hơn,  cách dường như cũng thu hẹp  một chút.
Lý Muội  lướt điện thoại   sang hỏi:
"Sư phụ,  ăn tối ? Con định nướng chút đồ ăn,    ăn chung ?"
Lê Kiến Mộc lắc đầu: "Hai  cứ ăn ,  còn  việc."
"Vậy sư phụ  cần con  theo ?"
Anh thoáng liếc  Tôn Đan Đan,  hạ giọng dặn dò:
"Không cần, ở  đây chăm sóc cô ,  chuyện gì lập tức gọi cho ."
Lý Muội gật đầu: "Dạ, sư phụ."
…
Sau khi rời khỏi phòng trọ, Lê Kiến Mộc  trầm ngâm một lát,  mở quỷ môn, dùng nó để đến nghĩa trang liệt sĩ ở vùng ngoại ô.
Tại nghĩa trang, Tiểu Khâu  giúp ông bác trông coi nghĩa trang uống thuốc xong liền nhẹ nhàng đóng cửa .
Căn nhà nhỏ của ông bác khá đơn sơ, ngay bên cạnh chỉ  một gian bếp lộ thiên nhỏ bé.
Cậu bé rửa sạch chiếc cốc  mở sọt , bên trong chỉ còn  nửa chiếc bánh mì.
Đây là phần bánh mì cuối cùng.
Cảm giác đói cồn cào trong bụng khiến   ăn ngay lập tức.  nghĩ đến sáng mai, nếu  ăn hết, ông bác sẽ  còn gì để lót , Tiểu Khâu  đặt bánh mì trở .
Sau đó,  tìm lấy một chiếc đèn pin nhỏ, kéo chặt chiếc áo rộng thùng thình  ,  lặng lẽ  về phía nghĩa trang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/358.html.]
Ban đêm, nơi đây chìm trong bóng tối âm u. Hàng loạt bia mộ lặng lẽ xếp san sát , nếu là  bình thường, chắc chắn sẽ sợ hãi đến mức chạy mất dép.
 Tiểu Khâu thì .
Cậu bé bước  chậm rãi  con đường trải đá, kiểm tra từng ngôi mộ một.
Hôm nay, vẫn   gì để ăn.
Bụng réo lên ùng ục, Tiểu Khâu cúi đầu thất vọng, chuẩn   về thì chợt   gọi .
"Tiểu Khâu? Cháu  đến đây  ban đêm ? Không    chú  dặn đừng đến nơi  muộn thế   ?"
Một giọng  nghiêm khắc vang lên. Tiêu Phú  từ xa, vẻ mặt  phần trách móc nhưng ánh mắt  đầy lo lắng.
"Chú   , dù  cũng là nghĩa trang, âm khí nặng lắm,  thường đến đây lâu sẽ thấy khó chịu. Cháu còn nhỏ,  nên đến  giờ !"
Mộng Vân Thường
Tiểu Khâu ngoan ngoãn  yên, cúi đầu lí nhí:
"Cháu xin  chú Tiêu...  ông nội cháu  bệnh,   ngoài ... Cháu  đói bụng."
"Cháu  ăn gì ?"
Cậu bé gật đầu.
Tiêu Phú lập tức  sang những bia mộ phía , lớn tiếng :
"Này, mấy ! Đừng ngủ nữa, ai  thể gọi đồ ăn ngay thì gọi , đừng để đứa nhỏ  chịu đói!"
Các linh hồn  lượt lên tiếng:
"Cháu trai  ở tận nước ngoài, gọi cũng vô ích."
"Con trai  cũng sống ở tỉnh khác, bây giờ  về kịp."
"Ở góc đông nam  một cây hồng,   quả   chim ăn hết , để   xem."
"Cháu gái  thì  gần đây...  con bé nhát gan lắm,  chắc dám đến nghĩa trang ."
Dù ai cũng  giúp, nhưng  khó thực hiện ngay lập tức.
Tiêu Phú nhíu mày,     .
Thấy   đều lo lắng vì , Tiểu Khâu vội vàng cúi  cảm ơn:
"Cảm ơn các ông, các bà, các chú!  cháu   , cháu  thể đợi đến mai, chỉ cần uống nhiều nước một chút là !"