Dưới màn sương đen đặc quánh, một bóng dáng mảnh mai chậm rãi bước .
Cô gái mặc một bộ quần áo trắng, lặng lẽ tiến về phía , từng bước chân hề phát tiếng động. Thế nhưng, chính sự im lặng khiến cô trông đáng sợ hơn cả những hồn ma xung quanh.
Lê Kiến Mộc từ từ bước khỏi làn sương dày đặc, mái tóc dài xõa xuống vai, vai là một con chim đen đang im lìm. Sự kết hợp tạo nên một hình ảnh quỷ dị đến lạ lùng.
Đám quỷ hồn xung quanh lập tức đề cao cảnh giác, ai dám chủ quan.
Tiểu Khâu ngơ ngác bóng đang tiến đến gần. Cậu vô thức giơ đèn pin lên, ánh sáng vô tình chiếu thẳng gương mặt của Lê Kiến Mộc. Cô nghiêng đầu né tránh theo phản xạ.
Một vài hồn ma lẩm bẩm:
"Người ?"
"Cô gái nào nghĩa địa giờ ?"
"Có khi nào là cháu gái lão Trương đến đưa đồ ăn ?"
Những tiếng bàn tán xôn xao vang lên, nhưng vẫn thể xua tan sự căng thẳng đang bao trùm gian.
Tiêu Phú nhíu mày, quan sát kỹ Lê Kiến Mộc, giọng trầm xuống:
"Huyền Sư?"
Lê Kiến Mộc gật đầu nhẹ: "Chào các vị ."
Những hồn ma xung quanh phần thả lỏng, nhưng vẫn mất sự đề phòng.
Tiêu Phú chằm chằm gương mặt cô một lúc lâu, đột nhiên hỏi:
"Lần cô từng đến đây đúng ?"
" ." Lê Kiến Mộc đáp, giọng bình tĩnh. "Lần ghé qua nơi để tìm , nhưng tìm , nên rời ."
Nghe đến đây, ánh mắt của đám quỷ hồn thoáng hiện lên vẻ suy tư.
Sắc mặt Tiêu Phú dịu đôi chút, giọng ông trầm ấm hơn:
"Cô an nghỉ ở đây ? Nếu cần tìm ai, cứ , chúng thể giúp cô."
Lê Kiến Mộc lắc đầu: " đến để tìm tổ tiên, mà đến để tìm... bé ."
Cô nhẹ nhàng đưa mắt về phía Tiêu Phú.
Tiểu Khâu giật , lùi một bước, bàn tay siết chặt lấy chiếc đèn pin. Đôi mắt to tròn ánh lên vẻ hoài nghi xen lẫn tò mò. Cậu rời mắt khỏi con chim đen đang im vai Lê Kiến Mộc.
Tiêu Phú và những hồn ma khác lập tức căng thẳng hơn, vội vàng kéo Tiểu Khâu phía , che chắn cho bé.
"Cô là ai? Cô tìm Tiểu Khâu gì?"
Lê Kiến Mộc hề tiến lên, vẫn yên tại chỗ, giọng trầm :
"Các vị yên tâm, ác ý với bé. chỉ giúp đỡ em mà thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/359.html.]
Sau khi xong, cô lặng lẽ quan sát Tiểu Khâu.
Cậu bé Âm Dương Nhãn trời sinh, đời tháng ma quỷ. Cha ruột mệnh cách dày nặng, mang trong âm khí cực mạnh. Lại thêm xuất trong một gia đình cảnh sát, quân nhân, tương lai bé nhất định sẽ mang trong kỷ luật và trách nhiệm khắc nghiệt.
Nếu là một linh hồn chuyển thế từ tầng lớp quản lý địa phủ, thì hẳn cũng là mang sứ mệnh đặc biệt do trời định.
Còn định mệnh sẽ dẫn bé đến , tương lai … ai thể đoán .
Tiêu Phú vẫn tin tưởng, ông nhíu mày hỏi:
"Cô giúp thế nào? Làm chúng thể tin cô?"
Lê Kiến Mộc trả lời ngay. Cô lặng lẽ lấy từ trong túi một chiếc móc chìa khóa cũ kỹ.
Đó là một con ch.ó mặt xệ nhỏ, lông rụng ít nhiều, cái đuôi cũng gần như đứt rời.
Tiểu Khâu tròn mắt kinh ngạc, gần như ngay lập tức reo lên:
"Chị Đan Đan!"
Lê Kiến Mộc mỉm , nhẹ nhàng đưa chiếc móc chìa khóa cho Tiểu Khâu.
" . Chị Đan Đan nhờ chị đến tìm em."
Cô , rút điện thoại , bấm mặt tất cả .
Điện thoại nhanh chóng kết nối.
Trong đêm tối, giọng của Tiêu Thành truyền đến từ đầu dây bên , vang lên rõ ràng.
"Alo? Đại sư, chuyện gì ?"
Lê Kiến Mộc liếc Tiêu Phú, chậm rãi đáp:
"Vẫn ngủ ?"
"Ừm…" Tiêu Thành ngáp một cái, giọng phần mệt mỏi. "Chưa, đang kiểm tra hồ sơ báo án của Tôn Đan Đan, cùng với những thông tin liên quan đến cha nuôi của Tiểu Khâu và Chung Thần."
"Tuy câu chuyện của Tôn Đan Đan hợp lý, cũng đầy xúc động. cảnh sát chúng việc dựa chứng cứ. Hơn nữa, cô là giám hộ hợp pháp của Tiểu Khâu. Giờ Tiểu Khâu mất tích, mà duy nhất tung tích của bé là cô … Tình huống khó để xác định. nghĩ cách duy nhất để sáng tỏ chuyện là tìm Tiểu Khâu ."
Lê Kiến Mộc lướt mắt qua Tiểu Khâu và đám quỷ hồn xung quanh, chậm rãi :
"Tìm Tiểu Khâu ."
Tiêu Thành sững .
"Hả? Cô thật ? Tiểu Khâu đang ở ?"
Mộng Vân Thường
Lê Kiến Mộc thản nhiên đáp:
"Ngay bia mộ của cha bé."
Đầu dây bên , Tiêu Thành như c.h.ế.t lặng.
Trong khoảnh khắc , một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu – một điều mà từ đến nay từng nghĩ đến.