Lê Kiến Mộc  nhướng mày khi thấy hàng loạt bình luận liên tục nhảy lên, gần như  spam đến mức che kín màn hình.
Một phút trôi qua, vẫn là đống tin nhắn  xin bói toán.
Hai phút trôi qua, bình luận vẫn tiếp tục nhấn mạnh điều đó.
Cô chớp mắt:
Không  chứ? Đừng chỉ ồn ào, khen thưởng  chứ!
Cuối cùng, cô cũng thấy một bình luận đáng chú ý giữa rừng tin nhắn:
[Làm thế nào mới  xem quẻ ?   chuyện  quan trọng, streamer giúp  với!]
Ồ… Hóa  là   quy tắc.
Lê Kiến Mộc đang định nhắc  cách thức, nhưng ngay lúc đó, giọng Triệu Cương vang lên đầy hối thúc:
"Lê Kiến Mộc! Mau   việc!"
Cô liếc màn hình,   với khán giả:
"   bốc gạch , hôm nay livestream đến đây thôi."
[Không  chứ, streamer phát trực tiếp bốc gạch cũng  mà!]
[Cô cứ việc bốc gạch, đừng tắt máy, cứ để tụi  xem như hôm qua là !]
[Khoan , hôm qua streamer biểu diễn bốc gạch thật hả? Rốt cuộc đây là livestream về cái gì ?]
Lê Kiến Mộc nghĩ đến bài học ngày hôm qua, kiên quyết từ chối:
"Pin điện thoại  còn nhiều, buổi tối  còn  việc   ngoài, nên hôm nay sẽ  phát trực tiếp cảnh bốc gạch ."
Mộng Vân Thường
Dứt lời, cô  để khán giả  cơ hội phản đối, trực tiếp tắt livestream.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/36.html.]
Triệu Cương bước tới, tò mò hỏi:
"Này,     em thật sự giúp   tìm  một miếng ngọc bội hơn mười vạn ?"
Lê Kiến Mộc gật đầu.
Anh  lập tức giơ ngón cái:
"Trâu thật đấy!"
Khóe miệng Lê Kiến Mộc khẽ nhếch lên.
Dần dần gây dựng  niềm tin từ   cũng xem như một khởi đầu  .
Buổi chiều hôm đó, cô vẫn bận rộn  công trường.
Mãi đến hơn sáu giờ tối, mặt trời  khuất dần  dãy nhà cao tầng, công trường cũng tan ca.
Chị dâu Trương vẫn  trở về, nên tối nay    tự lo chuyện cơm nước. Một vài nhân viên tạp vụ rủ Lê Kiến Mộc  ăn cùng, nhưng cô chỉ mỉm  từ chối:
"Em   trung tâm thành phố mua ít đồ, mấy ngày nữa là khai giảng ."
Cô  tính toán xong, ngày  sẽ đến trường  thủ tục nhập học.
Triệu Cương   liền : "Anh  cùng em."
"Không cần , em  một  cũng ."
Thấy cô kiên quyết như , Triệu Cương  phần do dự.
Lê Kiến Mộc nhẹ giọng trấn an: "Anh Triệu,   khi đến trường em cũng chỉ  một  thôi."
Lời  khiến Triệu Cương im lặng. Quả thực, dù  lo lắng thế nào thì sớm muộn gì cô cũng  tự lập. Anh khẽ thở dài  dặn dò:
"Vậy em cẩn thận một chút,  chuyện gì thì gọi điện cho  ngay. Biết đường  xe buýt ?"
"Anh yên tâm, em   mà."