Dưới lớp sương mù dày đặc, đêm tối tĩnh lặng chỉ còn  tiếng gió rít khẽ qua những bia mộ lạnh lẽo. Tiểu Khâu lặng lẽ  Lê Kiến Mộc, đôi mắt sáng ngời lấp lánh ánh hy vọng.
“Chị… chúng  giống , đúng ?” Cậu bé hỏi, giọng đầy mong chờ.
Lê Kiến Mộc  nỡ phá vỡ hy vọng trong đôi mắt , khẽ gật đầu:
“ .”
Tiểu Khâu vui sướng hẳn lên,  bật dậy:
“Em  mà! Vậy… chị, chúng    là quái vật đúng ?”
Lê Kiến Mộc dịu dàng   bé, chậm rãi đáp:
“Đương nhiên  . Em chỉ là  sở hữu Âm Dương Nhãn mà thôi. Đây là một món quà mà trời cao ban tặng, em nên vui mới đúng.”
Cậu bé  , mắt mở to,  mạnh mẽ gật đầu:
“Vâng! Chị, bây giờ em  vui!”
Cậu bé  còn cô đơn nữa. Cậu bé   quái vật, mà là   trời cao ban ân!
Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Khâu, giọng trấn an:
“Ngủ , ngày mai chị sẽ đưa em  gặp chị Đan Đan.”
“Vâng ạ!”
Tiểu Khâu lập tức  xuống, chui  trong chăn, nhắm mắt ngủ thật nhanh.
Căn phòng chìm  yên tĩnh. Trên khung cửa sổ, con chim đen đậu yên lặng, đôi mắt sáng quắc lặng lẽ quan sát  bé. Trong đôi mắt nó ẩn chứa một tia sầu lo.
Người trời định của U Minh  xuất hiện, cũng đồng nghĩa với việc thời gian của Đông Nhạc  bắt đầu đếm ngược.
Sáng hôm , Lê Kiến Mộc dẫn Tiểu Khâu đến phòng thuê của Tôn Đan Đan.
Mộng Vân Thường
Vừa thấy Tiểu Khâu, Tôn Đan Đan  mừng  lo, ôm chầm lấy  bé, giọng run rẩy:
“Em… em   ? Chị  … Chị sợ  theo dõi, nên  dám  tìm em. Lúc đó chị  gửi 2000 tệ cho ông trông coi nghĩa trang  tiền ăn,  mà…   thành  thế …”
Giọng cô nghẹn , nước mắt  kìm  mà rơi xuống.
Tiểu Khâu đưa tay lau nước mắt cho cô,  nhẹ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/361.html.]
“Chị Đan Đan đừng . Ông nội trông coi nghĩa trang   với em. Chỉ là lúc  trời mưa, ông  may ngã bệnh, nên  thể chăm sóc em.  em  đói lắm .”
Cậu bé kể  chuyện trong nghĩa trang. Nơi đó cách xa khu dân cư,   tiệm tạp hóa,  thể mua đồ ăn bằng tiền. Sau khi ông lão ngã bệnh, ông bảo  mang tiền giấy vàng  sâu trong nghĩa trang đốt. Từ đó,  bé thường xuyên tìm thấy đồ ăn  các bia mộ.
“Thế nên, dù là ông nội trông coi nghĩa trang, chị Đan Đan,  các cô chú, ông bà  bia mộ…   đều   với em. Em   ơn họ.”
Tôn Đan Đan ôm chặt  bé  lòng, nước mắt dần ngừng rơi.
Một lúc , cô  dậy, nghiêm túc  Lê Kiến Mộc:
“Cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô.”
Lê Kiến Mộc lắc đầu:
“Không cần cảm ơn.  nơi   an , hai   thể ở  lâu.  sẽ tìm phòng trọ khác cho hai .”
Thế là, Lê Kiến Mộc, một sinh viên luôn tuân thủ nội quy,  thích trốn học,   nữa cúp tiết.
Cô cùng Tôn Đan Đan và Tiểu Khâu  ăn sáng,  đó bắt đầu tìm phòng trọ gần trường.
  khi xem ba căn, cô đều  hài lòng. Đang định  xem căn thứ tư, thì điện thoại vang lên.
Là Lê Thanh Thanh.
Bên  đầu dây, giọng cô em gái vang lên đầy hào hứng:
“Này,  chị  đến lớp ? Vừa  là tiết tiếng Anh đó! Giáo viên điểm danh, còn định khen bài tập của chị   tiến bộ lắm. Ai dè khen xong, phát hiện chị   mặt, mặt cô  đen  luôn!”
Lê Kiến Mộc khẽ rùng ,  đầu tiên cảm thấy áp lực đến từ giáo viên.
“Chị  chút chuyện.”
“Chuyện gì thế? Kể em  coi. Chị   em xin nghỉ hộ tiết toán cao cấp ? Kẻo   hổ.”
Lê Kiến Mộc tiện miệng đáp:
“Chị đang tìm phòng thuê.”
“Hả? Thuê cho Lý Muội ở ?”
Lê Thanh Thanh bật , hào phóng :
“Thuê  gì, nhà   sẵn mà! Ở ngay cạnh trường, chung cư chất lượng cao, hai tầng rộng rãi, trang trí cũng  nữa. Để cô  dọn  đó ở luôn !”