Dưới ánh đèn lồng đỏ rực, bà lão nở nụ  quái dị, tiếng  khàn khàn vang lên khe khẽ trong cổ họng, nhưng khi    sang, gương mặt bà   trở về vẻ bình thản như  từng  chuyện gì xảy .
"Cô suýt nữa phá hủy quy củ, đợi một lát ."
Dứt lời, bà    Trần Hân nữa, mà chuyển ánh mắt sang Lê Kiến Mộc.
Bề ngoài, bà      điều gì bất thường ở Lê Kiến Mộc. Một cô gái trẻ bình thường,   dấu hiệu gì đặc biệt.  những   thể đến  nơi  thường là kẻ đang gặp bước đường cùng,  mang đầy nỗi tuyệt vọng. Những  đó  ánh mắt hoang mang, tinh thần rệu rã.
 cô gái  mặt bà  khác hẳn. Cô  bình tĩnh, khí chất xuất trần, đôi mắt sáng ngời,  giống như  đang gặp khó khăn.
"Cô gái nhỏ,  cô  đến đây?" Giọng bà lão trầm thấp, xen lẫn chút nghi hoặc.
Lê Kiến Mộc  cúi mắt xuống, giấu  tia sáng lạnh lẽo trong đáy mắt. Khi ngẩng lên, đôi mắt cô mang theo vẻ tò mò và đôi chút ngạc nhiên.
"Đi ngang qua thôi.  từng đến Cổ Thành nhiều , nhưng đây là  đầu tiên   một cửa hàng cầm đồ ở đây. Nhìn thấy tiệm các bà còn mở cửa,  tò mò nên ghé  xem."
Cô dừng một chút,  hỏi tiếp:
"Cửa hàng  mới mở ? Có thể cầm những thứ gì?"
Bà lão yên lặng quan sát cô trong chốc lát, dường như  chắc chắn rằng cô chỉ là một kẻ lạc đường vô tình ghé .
"Hóa  là  nhầm."
Bà   nhạt, nhưng quy củ là quy củ,  bước  cửa hàng  thì  thể   tay .
"Tiệm cầm đồ của chúng   thể cầm  thứ  thế gian, và cũng  thể trao cho cô bất cứ thứ gì."
Lê Kiến Mộc thoáng nhướng mày, vẻ mặt tràn đầy hứng thú:
"Lợi hại như  ? Vậy   một căn nhà ở Nam Thành cũng  ?"
Bà lão bật  khinh miệt: "Đương nhiên  thể."
Lê Kiến Mộc khoát tay,  nhẹ:
"Thôi bỏ , nhà cửa đắt đỏ lắm,  sợ    thứ gì đủ giá trị để cầm cố."
Bà lão  cô chằm chằm, giọng  như thể đang dụ dỗ:
"Cửa hàng cầm đồ  của chúng   giống những nơi bình thường."
"Có ý gì?"
Bà  chậm rãi , giọng như mê hoặc:
"Ở đây, chúng  nhận cầm  chỉ là vật phẩm thông thường. Nhỏ thì là trang sức, lớn thì là khí quan, tuổi thọ, thậm chí… linh hồn."
Đôi mắt Lê Kiến Mộc khẽ động, dường như  dọa sợ. Một lúc , cô mới cất giọng,  phần run rẩy:
"Khí quan, tuổi thọ, linh hồn… Tiệm cầm đồ  rốt cuộc là nơi gì?"
Bà lão chỉ ,  đáp.
Ngay lúc đó, một giọng  vang lên từ phía :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/383.html.]
" xem xong ."
Cả bà lão và Lê Kiến Mộc đều   .
Người phụ nữ từ nãy đến giờ vẫn im lặng  trang giấy cũ kỹ  bàn cuối cùng cũng lên tiếng. Suốt thời gian qua, dù cuộc trò chuyện diễn  ngay bên cạnh, cô  vẫn  để tâm, chỉ tập trung  văn tự  giấy.
Lê Kiến Mộc liếc mắt  gương mặt đối phương, đôi mắt thoáng nét suy tư.
Người phụ nữ   vẻ ngoài gầy yếu, gương mặt nhu hòa, mang theo nét dịu dàng của   tính kiên nhẫn. Giữa trán cô  vương chút u sầu, nhưng  đọng một tia công đức nhàn nhạt – dấu hiệu của một  từng  nhiều việc thiện.
Mộng Vân Thường
Nếu   nhầm, cô   lẽ là một bác sĩ trẻ tuổi, từng cứu giúp  ít bệnh nhân.  bây giờ…
Tướng mạo của cô  cho thấy   của  đang mắc trọng bệnh, tình trạng  thể cứu chữa.
Người phụ nữ  – Trần Hân – ngẩng đầu,  thẳng  bà lão:
" chỉ cần ký tên  đây, bà  thể khiến   sống  ?"
Bà lão gật đầu, giọng điệu chắc chắn:
" ."
 Trần Hân vẫn do dự, giọng cô  run lên:
"Nhỡ … nhỡ  thuốc   tác dụng thì ?  từng đưa  đến  nhiều bệnh viện,  nào bác sĩ cũng   thể chữa khỏi, nhưng cuối cùng bà vẫn  qua khỏi…     bà  lừa ?"
Bà lão  nhạt, ánh mắt lóe lên tia sắc bén:
"Yên tâm, cô cứ ký . Đợi thuốc  hiệu lực, cô   về trả thù lao là ."
"Khi nào thuốc  hiệu lực?"
Bà lão mỉm :
"Vừa uống , lập tức  hiệu lực."
Trần Hân siết chặt trang giấy trong tay. Rồi như  hạ quyết tâm, cô   chút chần chừ cắn đầu ngón tay, nhỏ m.á.u  bút lông đỏ sậm, ký tên  lên giấy.
Ngay khi nét chữ  thành, từng ký tự  tờ giấy cổ xưa  bỗng sáng rực lên,  vụt tan biến, hòa  cơ thể Trần Hân.
Hơi thở của Lê Kiến Mộc khẽ d.a.o động, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh.
Bà lão thoáng liếc  cô, trong lòng đắc ý. Cô gái nhỏ  cuối cùng cũng  dọa sợ  ?
Bà  nhếch môi, giọng điệu chậm rãi nhưng đầy ma mị:
"Thấy ? Vị khách   đổi lấy một viên thuốc cải tử  sinh."
"Và thứ cô  cầm cố…"
"Nửa linh hồn."
Bà  dừng một chút,  nhẹ giọng :
"Nghèo cũng  , tiệm cầm đồ của chúng  luôn đối đãi bình đẳng với mỗi vị khách."
"Mỗi vị khách đều là một bảo bối!"