Bệnh viện về đêm yên tĩnh lạ thường, chỉ  ánh đèn mờ hắt lên hành lang dài hun hút.
Trần Hân siết chặt túi thuốc trong tay, bước nhanh qua lối  quen thuộc.
Một y tá thấy cô liền lên tiếng:
“Bác sĩ Trần! Cô về  ? Cô   ? Sao lâu như thế mới  ?”
Trần Hân giật , vội hỏi:
“Có chuyện gì ? Mẹ  xảy  chuyện ?”
Y tá lắc đầu trấn an:
“Không , bác sĩ Trần đừng lo. Dì vẫn như  thôi. Chỉ là khi ăn tối  thấy cô, chúng  lo lắng nên hỏi thăm một chút.”
Trần Hân thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm :
“Cảm ơn  ,   .”
Cô y tá  vẻ mặt mệt mỏi của cô,  khỏi xót xa, nhẹ vỗ lên vai cô:
“Dì là  , trời xanh sẽ phù hộ. Nhất định sẽ  chuyển biến , cô đừng quá lo lắng. Dì còn cần cô chăm sóc, nếu cô gục ngã, thì dì     đây?”
Trần Hân hít sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc, gật đầu:
“ .”
“Vậy thì  . Mau  thăm dì .   dọn dẹp giường bệnh bên cạnh, lát nữa cô  thể nghỉ ngơi một chút.”
“ tối nay  trực ban…”
“Chủ nhiệm  sắp xếp  , bác sĩ Vương sẽ  cô trực ca đêm nay.”
Trần Hân ngạc nhiên, viền mắt chợt đỏ lên, nghẹn giọng :
“Cảm ơn… Cảm ơn   nhiều lắm!”
Từ khi  cô đổ bệnh, đồng nghiệp trong bệnh viện  giúp đỡ cô  nhiều.
“Đừng khách sáo. Mau  thăm dì .”
Trần Hân gật đầu, vội vã bước về phía phòng bệnh.
Trong căn phòng yên tĩnh,  phụ nữ trung niên  bất động  giường bệnh.
Làn da bà trắng bệch, môi khô tái nhợt, cơ thể gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương, như thể sinh khí   thứ gì đó hút cạn.
Nếu   vì những nhịp đập yếu ớt  điện tâm đồ, nếu   thấy  thở mong manh nơi chóp mũi, ai cũng sẽ nghĩ  giường chỉ là một cái xác  hồn.
Trần Hân   cửa, bàn tay che chặt miệng, cố ngăn tiếng nấc.
Cô  đó  lâu, cố lấy  bình tĩnh,  mới bước tới bên giường.
Cô siết chặt chiếc hộp nhỏ trong tay, ánh mắt d.a.o động một lúc lâu. Cuối cùng, cô nghiến răng mở hộp .
Bên trong là một viên thuốc màu đen, nhỏ bằng hạt đậu nành, tỏa  một mùi hương kỳ lạ.
Cô cúi đầu  ,    viên thuốc trong tay. Ánh mắt cô trở nên kiên định.
Cô xoay  rót một cốc nước, đặt lên tủ đầu giường,  đó cúi xuống định đỡ  dậy.
 ngay khi tay cô  chạm  cánh tay gầy guộc —
"Cạch!"
Cánh cửa phòng bệnh bất ngờ mở .
Trần Hân giật ,  ngoắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/387.html.]
Cô sững sờ khi  thấy một cô gái trẻ   cửa.
Cô cau mày,  ngập ngừng:
“Cô…  nhầm phòng ?”
Người  đến  đáp, chỉ lặng lẽ bước , đưa tay bật đèn trần lên.
Ánh sáng bất ngờ lan tỏa khắp phòng,  rõ gương mặt của cô gái.
Trần Hân thoáng giật ,  kinh ngạc thốt lên:
“Là cô? Cô chính là… vị khách lúc tối ở tiệm cầm đồ!”
Lê Kiến Mộc gật đầu, ánh mắt hướng thẳng  chiếc hộp nhỏ trong tay Trần Hân, giọng  bình tĩnh nhưng đầy sức ép:
“Thứ đó…  thể để  cô uống.”
Trần Hân lập tức siết chặt hộp thuốc, ánh mắt đề phòng:
“Cô   gì?”
Lê Kiến Mộc   ý định giằng co, chỉ thản nhiên :
“Yên tâm,    cướp của cô.  chỉ  cảnh báo—bà lão mà cô gặp tối nay    bình thường. Bà  là tà ám. Cái gọi là giao dịch, cái gọi là thần dược… tất cả đều   thứ .”
Trần Hân ngắt lời cô:
“ .”
Lê Kiến Mộc thoáng im lặng.
Mộng Vân Thường
Trần Hân khẽ , nhưng trong nụ   chỉ  sự bi thương.
“Dĩ nhiên   bà     .    quan tâm. Dù bà  là   quỷ, là thần  là ma, chỉ cần  thể cứu  ,  đều chấp nhận.”
Giọng  của cô  run lên, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
Lê Kiến Mộc  sâu  đôi mắt , chậm rãi hỏi:
“Dù   đánh đổi sinh mệnh và linh hồn của cô ?”
“Dù  đánh đổi sinh mệnh và linh hồn của !”
Trần Hân  hề do dự.
Cô    , giọng  nhẹ như gió thoảng:
“Cô vội vàng chạy tới đây, chắc hẳn là  , cũng là   bản lĩnh. Vậy hãy  cho  —viên thuốc , nếu   uống , bà sẽ tỉnh , đúng ?”
Lê Kiến Mộc khẽ mím môi.
Cô  thể  dối.
Thứ thuốc  quả thực  tác dụng.
Khế ước giữa Trần Hân và bà lão   bất công, nhưng   là trò lừa bịp.
Bởi vì bà lão còn  nửa linh hồn còn  của Trần Hân, nên nhất định sẽ giữ lời hứa.
Chỉ là… cái giá  trả,  chính là sinh mệnh của Trần Hân.
Cô chậm rãi :
“Dựa theo tướng mạo của cô, cô còn  50 năm tuổi thọ.   cô  mắc bệnh nan y, sinh mệnh gần như  cạn kiệt. Nếu uống viên thuốc , tuổi thọ của hai  sẽ  buộc chặt  —cùng chung sinh mệnh.”
Cô dừng , ánh mắt nặng trĩu:
“Nói cách khác, thời gian sống của cô sẽ  chia đôi cho  cô.”