Lê Kiến Mộc  trả lời, chỉ búng tay một cái.
Văn Nhân  lực đẩy rơi thẳng xuống giường.
Lê Vấn Bắc kinh hãi, lập tức trốn   lưng Lê Kiến Mộc.
Cô bình thản :
"Giống như những gì    với   đó. Trong cơ thể cô   một con quỷ. Mà con quỷ   là fan cuồng của .  định đưa cô   địa phủ, nhưng  khi , cô  chỉ  gặp  một  cuối."
Lê Vấn Bắc vội vã xua tay, mặt mày cau :
"Đừng, đừng, đừng! Anh   gặp cô  ! Lê Kiến Mộc, em đúng là   lương tâm mà,  cũng là  trong cuộc đấy! Ít nhất em cũng  hỏi qua ý   khi đưa cô  tới đây chứ! Không ,  , mau đưa cô  , tiễn  ngay lập tức!"
Văn Nhân trông vô cùng đau khổ, đôi mắt long lanh ngấn lệ,  chằm chằm  Lê Vấn Bắc.
"Anh trai… Em   ý  hại  … Em chỉ là… chỉ là thật sự  thích  thôi!"
Lê Vấn Bắc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy chán ghét.
"Nếu  thích ,  lẽ  cô    ghét nhất là fan cuồng! Ghét nhất là cái kiểu  phân biệt  trái, cứ thích  bắt nạt  khác vì ! Lần   và Lục Dẫn diễn chung, đèn rơi xuống khiến    thương, đó là do cô , đúng ?"
Văn Nhân cúi đầu, giọng lí nhí:
"   là đối thủ của  mà... Hơn nữa lúc đó   còn định đánh  với ! Em chỉ  giúp  thôi..."
Lê Vấn Bắc cạn lời, nhướng mày  cô  đầy mỉa mai.
Mộng Vân Thường
"Cảm ơn cô nhiều nhé! Chúng  đang diễn, hiểu ? Dùng dao, dùng s.ú.n.g gì cũng là một phần của kịch bản! Cô  như  chẳng khác nào phá hỏng cả bộ phim!"
Nói đến đây,   ngừng , hít sâu một   tiếp tục:
"Còn nữa, Văn Nhân   gì cô cả đúng ?  cô  bám lấy   suốt bao lâu nay, còn   thế cô ? Lại còn dùng lời lẽ uy hiếp? Cô còn dám  là    ý  hại  ?"
Văn Nhân    gì, nước mắt bắt đầu chảy dài.
Lê Kiến Mộc  bên cạnh, xoa xoa mi tâm, cảm thấy đau đầu.
Nữ quỷ trong cơ thể Văn Nhân   vẻ  lớn tuổi lắm, tâm trí cũng    trưởng thành.
Cô liếc  Lê Vấn Bắc, ngầm  hiệu: "Có nên an ủi cô  một chút ?"
 Lê Vấn Bắc lập tức  mặt , tỏ vẻ cương quyết, còn kiên định gật đầu.
"Không cần, cứ nhanh chóng tiễn cô  ! Dù là xóa bỏ  đưa xuống địa phủ cũng , miễn là đừng để cô  xuất hiện  mặt  nữa!"
Văn Nhân run rẩy, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Lê Kiến Mộc thở dài, tiến lên một bước, nhẹ giọng :
" sẽ tiễn cô ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/393.html.]
 Văn Nhân lập tức lắc đầu, điên cuồng lắc đầu.
Đáng tiếc, sự phản kháng yếu ớt  chẳng  tác dụng gì.
Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng vươn tay, vỗ nhẹ lên  Văn Nhân một cái. Chỉ trong chớp mắt, mí mắt cô  lật lên,  thể mềm nhũn ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Đồng thời, một bóng dáng mảnh mai  đánh văng  khỏi cơ thể Văn Nhân, ngã xuống đất.
Đó là một cô gái trẻ, trông chỉ  hai mươi mấy tuổi, đôi mắt tròn xoe, đầy vẻ hoang mang. Cô  ngây ngốc  chằm chằm  Lê Vấn Bắc, ánh mắt mang theo sự chờ mong yếu ớt.
 Lê Vấn Bắc chỉ  bất động,   căng cứng, cảnh giác cao độ, như thể e sợ cô  sẽ    chuyện gì điên rồ.
Cuối cùng, cô gái nhỏ dần mất hết hy vọng, cúi đầu, khẽ :
"Đưa   ."
Ngay lập tức, bên cạnh cô  xuất hiện một cánh cửa màu đen sâu thẳm.
Cô   đầu, liếc  Lê Vấn Bắc  cuối,  chậm rãi bước  trong cánh cửa .
Trong nháy mắt, cánh cửa màu đen biến mất, trả   gian yên tĩnh như  từng  chuyện gì xảy .
Lê Vấn Bắc trố mắt  chỗ  ,  chút bàng hoàng, giơ tay chỉ  nơi quỷ môn biến mất, hỏi:
"Đó là...?"
"Quỷ môn." Lê Kiến Mộc đáp một cách bình thản.
"Vậy… cô   xuống địa ngục  ?"
Lê Kiến Mộc liếc  một cái:
"Là  địa phủ. Còn   đày xuống địa ngục  ,  chờ phán quan xem xét những việc cô    khi còn sống  mới quyết định."
Lê Vấn Bắc gãi đầu, lẩm bẩm:
"Ồ… Vậy cô  sẽ  đột nhiên   nữa đúng ?"
"Sẽ ."
"Vậy thì ,  thì …"
Lê Kiến Mộc nghiêng đầu  , tò mò hỏi:
"Anh thực sự ghét cô  ? Không  cô  là fan của  ?"
Thật , khi còn ở hiệu cầm đồ, cô gái   cảm nhận  điều bất thường,  mà vẫn quyết tâm bước . Điều đó chứng tỏ cô  thực sự  chấp niệm và tình cảm chân thành với Lê Vấn Bắc.
Lê Vấn Bắc thở dài một :
"Em  hiểu . Fan cuồng  giống fan bình thường. Họ cố chấp,   lý lẽ, thậm chí  thể  bất cứ chuyện gì vì thần tượng. Họ  thể bịa đặt tin tức, công kích  khác, chửi rủa đối thủ của thần tượng, thậm chí cả trợ lý,  đại diện    của thần tượng cũng  tha. Một   còn đáng sợ hơn, họ rình rập  xe, khách sạn, điều tra địa chỉ nhà riêng... Họ bất chấp pháp luật và  hề để ý đến hậu quả."