Trong một công ty chuyên cung cấp dịch vụ bình luận thuê.
Một nhân viên  nhấp chuột  lắc đầu cảm thán:
"Chậc chậc… Đảo ngược tình thế cũng nhanh quá . Đám thủy quân chúng  giờ chẳng còn tác dụng nữa."
Người bên cạnh  nhạt:
"Có khi buổi chiều bọn họ cũng  thèm nạp tiền thuê thêm bình luận nữa ."
Dưới ánh nắng chiều nhàn nhạt, những nhân viên trong công ty thủy quân  lượt  dậy, vươn vai một cách uể oải.
“Ôi chao, mắng chửi cả buổi sáng, mệt  chết!” Một  đàn ông trẻ tuổi xoa cổ than thở.
Một  khác bật , nheo mắt  màn hình: “ mà   cũng   , cô gái nhỏ  còn trẻ  xinh  như , mắng cũng  chút  đành lòng.”
“Không đành lòng mà tay vẫn gõ comment nhiệt tình  ?” Có  chế giễu.
“Haha, đồng cảm thì  ăn  cơm  ? Chẳng qua là cô  xui xẻo, chọc    nên chọc thôi.”
“Ê,   đoán xem   cô gái đó  thể lật ngược tình thế ? Lỡ    tìm tới công ty chúng  thì ?”
“Yên tâm ,  trời sập xuống thì cũng  bộ phận pháp lý của công ty đỡ giúp. Chúng  nhận   bao nhiêu thư luật sư ,  thấy ai  gì  ?”
Những  còn  gật gù, cảm thấy cũng đúng. Làm nghề , bọn họ chỉ quan tâm ai trả tiền nhiều hơn, còn những thứ khác  quan trọng. Dù  kiện tụng, cùng lắm là xin  là xong.
Cả nhóm  dậy, chuẩn  rời khỏi công ty  ăn trưa.  đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ  đầu.
Bọn họ theo phản xạ ngẩng lên, chỉ kịp thấy tấm biển quảng cáo khổng lồ của công ty đang lao thẳng xuống. Không kịp chạy, tấm biển nặng nề giáng xuống, đập ngất xỉu năm  ngay tại chỗ.
Những  còn  hoảng loạn, một  run rẩy lấy điện thoại  gọi cấp cứu.
—
Mộng Vân Thường
Ở một công ty nhỏ nào đó, một nhân viên văn phòng  bước  khỏi phòng sếp, mặt đầy chán chường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/449.html.]
Cả buổi sáng  khách hàng bắt bẻ,  cấp  mắng mỏ, cúi đầu khom lưng đến mức mỏi cả . Cầm điện thoại lên xem bảng lương tháng , ánh mắt   lập tức tối sầm .
“Mẹ kiếp,   trừ mất hai trăm…” Anh  nghiến răng chửi rủa, giọng nhỏ đến mức chính  cũng   rõ, sợ  sếp  thấy.
Tức giận nhưng  thể  gì,   mở điện thoại lên, lướt mạng xã hội để tìm chút giải trí. Ngay lập tức, những dòng bình luận tràn ngập những lời chửi rủa hiện lên.
Sự bực tức trong lòng như tìm  chỗ trút,   lập tức gõ phím. Một cái tên xa lạ, một   từng gặp mặt, nhưng  mạng thì  chứ?
Lời lẽ càng cay nghiệt, ngón tay càng gõ nhanh, cảm giác bức bối trong lòng dần dần tan biến. Càng độc địa, tâm trạng càng thoải mái.
Sau khi chửi mắng thỏa thích,   tắt điện thoại,  dậy  ăn trưa như  từng  chuyện gì xảy .
 hôm nay, dường như  chuyện  giống bình thường.
Trên đường , một chậu hoa đột nhiên rơi xuống từ tầng cao, suýt chút nữa đập trúng đầu. Một con ch.ó sợ hãi lao  khỏi vòng kiểm soát của chủ nhân, lao thẳng về phía  . Đang  đường bình thường, bỗng một chiếc xe mất lái đ.â.m thẳng tới, suýt nữa đẩy   xuống rãnh thoát nước bên đường.
Ban đầu,   chỉ thầm nghĩ  quá xui xẻo.
 đến khi  đồng nghiệp kể về hàng loạt sự cố kỳ lạ xảy  với những  cũng tham gia chửi rủa sáng nay,   bắt đầu cảm thấy…  gì đó  đúng.
—
Buổi chiều, Lê Kiến Mộc  trong lớp với vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt xung quanh  khiến cô  khỏi xụ mặt.
Từ khi bước  lớp, cô   bao vây bởi những ánh mắt tò mò.
“Lê Kiến Mộc, chị đúng là ghê gớm thật đấy!”
“Mấy tin hot search đều là về , bây giờ ai cũng tò mò xem  lợi hại thế nào!”
“Tiểu Lê,   giờ  chỉ  đàn  Chu Soái là khách hàng, mà   cả Khương Uy và Lưu Thủy Sinh cũng ?”
“Đạo diễn Lâm Cốc cũng đăng Weibo nữa đấy. Vậy  đây đoàn phim ông  liên tục gặp chuyện, chẳng lẽ thật sự là…  quỷ?”
Lê Kiến Mộc  trả lời, chỉ thản nhiên thu dọn đồ đạc, từ chối những lời đề nghị thêm WeChat  đoán mệnh miễn phí.
Vừa bước  khỏi phòng học, cô liền bắt gặp một  phụ nữ trung niên đang  chờ.