Nếu   vẽ ,   sẽ : "Đương nhiên !"  ngay  đó   kẻ bổ sung thêm một câu: " vẫn còn kém xa ông cụ,  cố gắng nhiều hơn nữa."
Nếu   vẽ  , thì  thành chuyện khác. Họ bảo    hỏng bảng hiệu của ông cụ: "Thế hệ   bằng thế hệ ", "Nếu   ông cụ Đinh, tranh của   cũng chỉ đến thế mà thôi", "Cũng nhờ  quan hệ trong ngành, nếu  thì ai thèm quan tâm?"
Những lời   như một con d.a.o cứa  lòng, khiến   – vốn  nhạy cảm – càng rơi sâu  lo âu.
Trước đây,   từng lấy hết dũng khí đến  mặt Lê Dịch Nam tự đề cử .  cuối cùng vẫn  từ chối.
Lúc đó, chỉ là một chuyện nhỏ, pha trò một chút là qua.  trong lòng,    bao giờ quên .
Mộng Vân Thường
Lê Niên Tây thật sự  giúp  .
Vì , cô gọi Lê Dịch Nam đến, dùng danh nghĩa phòng đấu giá của Lê Thị để mời   vẽ tranh.
Đinh Vân thích vẽ tranh, đó là điều  thể phủ nhận.
Lê Niên Tây tin rằng, chỉ cần   nhận lời, ít nhất trong hai tháng tới,   sẽ vùi đầu  công việc. Có mục tiêu để theo đuổi,  thứ để bám víu, thì sẽ  còn nghĩ đến chuyện tự sát nữa.
Đây là biện pháp  nhất mà cô  thể nghĩ .
Tại Đinh gia.
Trong phòng vẽ, ánh đèn rực rỡ soi chiếu những sắc màu rực rỡ vương vãi khắp nơi.
Đinh Vân cầm bảng pha màu, cau mày thật chặt.
"Không đúng, màu sắc   đúng!"
"Cái  cũng  đúng, mức độ bão hòa  đúng!"
"Không đủ tươi sáng,  đủ mãnh liệt,  đủ rực rỡ!"
"Không đúng,  đúng! Toàn bộ đều  đúng! A!!!"
Anh  vung tay, bảng pha màu rơi xuống đất, loang lổ thêm một tầng hỗn độn đầy màu sắc.
Nhìn bức tranh mới vẽ  vài nét,   nghiến răng, ánh mắt tràn đầy bực bội.
Không vẽ , căn bản là  thể vẽ  !
Linh cảm? Đường nét? Màu sắc?
Không  gì cả.
Anh  chẳng  gì trong tay.
Anh  thậm chí     vẽ cái gì.
Anh  chỉ   thành một bức tranh vĩ đại để chứng minh bản , để   công nhận   là một họa sĩ chân chính, chứ   kẻ dựa  danh tiếng của ông nội mà  chỗ  trong giới hội họa.
 càng  chứng minh, càng  thể sáng tác.
Bây giờ, trong đầu     trống rỗng.
Ngay cả cách đặt bút xuống cũng     thế nào.
Chỉ  rằng... nó  đúng.
Chỗ nào cũng  đúng!
"A!"
Anh  đột ngột giật mạnh bức tranh  giá vẽ.
"Xoẹt!"
Bức tranh  xé toạc, chỉ còn một góc nhỏ  kịp rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/454.html.]
Đầu ngón tay vô tình sượt qua một cái đinh  giá vẽ.
Một giọt m.á.u đỏ tươi rịn .
Anh  sững sờ  giọt máu, đôi mắt trống rỗng bỗng ánh lên tia sáng rực rỡ.
Trong đầu,  một giọng  cuồng nhiệt vang lên:
"Đây chính là màu sắc mà  !"
Anh  kinh ngạc xen lẫn vui mừng, định xé nốt phần giấy còn .
 đúng lúc đó, một ý tưởng lóe lên trong đầu.
Anh  chậm rãi ghép hai mảnh giấy  rách , nhẹ nhàng vuốt phẳng,  cố định chúng lên giá vẽ.
Tiếp theo,   đặt lòng bàn tay lên vết rách, để m.á.u từ ngón tay loang   trang giấy.
Anh  chăm chú  vệt m.á.u , ánh mắt tràn đầy si mê, kinh diễm, và cuồng nhiệt.
"Tiếp tục... Phải tiếp tục..."
Ngoài cửa, chuông cửa vang lên từng hồi.
     thấy gì cả.
Anh  chỉ chăm chăm dùng từng giọt máu, cẩn thận vẽ lên bức tranh của .
Cho đến khi...
Máu  còn đủ.
Anh  bóp đầu ngón tay, nhưng tốc độ chảy quá chậm.
Anh  cau mày,  đầu tìm dụng cụ.
Cần  cứa sâu hơn một chút.
Dao rọc giấy...
Dao rọc giấy của   ?
Anh  lục tung căn phòng. Không tìm  d.a.o rọc giấy, nhưng  thấy màn hình điện thoại sáng lên liên tục.
Tên  gọi hiển thị  màn hình khiến   khựng .
Anh  nhướng mày, suy nghĩ một giây.
Người gọi đến là bạn  nhất của  .
Thế ,   thở dài, dằn  cơn hưng phấn trong đầu, ấn nút nhận cuộc gọi.
"Tây Tây."
Bên , Lê Niên Tây thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, cô  phá cửa xông .
" đang ở cửa nhà . Có chuyện cần tìm , mau  mở cửa ."
"Được,   ngay."
Mười phút .
Đinh Vân  đối diện Lê Dịch Nam, vẻ mặt kinh ngạc đến mức ngây .
"Phòng đấu giá của Lê Thị?"
"Mời  vẽ tranh ư?"