Dứt lời, Lê Thanh Thanh nhanh chóng đẩy Lê Kiến Mộc  khỏi lớp.
Trùng hợp  , điện thoại cô thật sự đổ chuông.
Lê Kiến Mộc  màn hình, ôm cặp sách   ngoài, nhận máy.
"Alo."
Giọng  bên  vang lên, mang theo tiếng nức nở:
"Đại sư, cô  thể giúp  một chuyện ?"
Là Hứa San.
Cô  từng trao đổi  điện thoại với Hứa San từ .
Nghe thấy tiếng nghẹn ngào của đối phương, vẻ mặt Lê Kiến Mộc lập tức trở nên nghiêm túc hơn.
"Cô cứ   chuyện gì ."
"Tiểu Bảo... Tiểu Bảo mất tích !"
Cô ngay lập tức nghĩ đến bé trai trong buổi phát sóng trực tiếp  , trong lòng dâng lên dự cảm  lành.
Khi đến cửa nhà trẻ mà Hứa San nhắc đến, Lê Kiến Mộc thấy bên cạnh cô   hai .
Một là giáo viên mầm non, gương mặt tái nhợt, liên tục cúi đầu xin .
Người còn  là một phụ nữ trung niên,  hơn 50 tuổi, ăn mặc sang trọng nhưng sắc mặt tức giận.
Bà  gằn giọng:
"Bây giờ  xin  thì  ích gì? Cháu nội  mất tích ngay trong nhà trẻ của các cô! Các cô  chịu   trách nhiệm!"
Người phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy, từng món đồ   đều toát lên vẻ xa xỉ, nhưng những lời bà     khiến    khỏi nhíu mày.
"Điều kiện gia đình chúng   , Tiểu Bảo là độc đinh của nhà họ Tôn, từ nhỏ  tốn  bao nhiêu tiền của, cô   ?   cho cô , nếu    tìm  thằng bé về, các   bồi thường ít nhất 30 triệu! Nếu ,  tuyệt đối  để yên!"
Đứa bé còn  tìm thấy,  mà bà   bắt đầu tính toán chuyện đòi bồi thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/457.html.]
Không chỉ các giáo viên trong nhà trẻ   điều bất thường, ngay cả Hứa San cũng cảm nhận  sự vô lý trong lời  của  Tôn.
Cô  ngước mắt  bà , đôi mắt đỏ hoe vì  quá nhiều.  ngay lúc , một suy nghĩ lóe lên trong đầu khiến cô  đột ngột chất vấn:
Mộng Vân Thường
"Có  bà ?"
Cô bước tới, nắm lấy cánh tay  Tôn, giọng  run lên vì kích động:
"Có  bà  thông đồng với Tôn Phục để giấu Tiểu Bảo  ?!"
Sắc mặt  Tôn lập tức  đổi. Bà  hất mạnh tay Hứa San , tức giận quát:
"Cô  điên ?  rảnh rỗi đến mức  giấu cháu trai của    gì?"
Hứa San  lạnh, ánh mắt tràn đầy căm phẫn:
"Ồ, đừng nghĩ   ! Tôn Phục  ly hôn, các   đuổi   khỏi nhà mà  cho  bất cứ thứ gì.   chịu rời , nên các  lập tức dùng Tiểu Bảo để uy h.i.ế.p ,  đúng ?"
Những  xung quanh, bao gồm cả giáo viên trong nhà trẻ, đều ngạc nhiên  sang   Tôn.
Bị nhiều ánh mắt dồn ép như , bà   nhịn  mà lớn tiếng phản bác:
"Cô  linh tinh cái gì ? Chính cô là kẻ ngoại tình, đội nón xanh cho con trai ! Cô   tư cách ở  nhà họ Tôn, dù  Tiểu Bảo  , cô cũng  tay trắng  ! Hơn nữa, bây giờ là xã hội pháp trị, cả nhà chúng  đều là công dân tuân thủ pháp luật. Đừng tưởng ai cũng giống như cô—một kẻ dân tỉnh lẻ càn quấy!"
Lời  đầy khinh miệt của bà  khiến Hứa San đỏ bừng mặt.
Quả nhiên, cô  mắc mưu.
Hứa San siết chặt tay, hít sâu một  để kìm nén cơn giận.  , bây giờ quan trọng nhất   tranh cãi với  Tôn, mà là tìm Tiểu Bảo!
Cô nghiến răng : "Bà giao Tiểu Bảo  đây! Chỉ cần các  trả  con cho ,   thể tay trắng rời ! Tiểu Bảo sợ bóng tối, nếu lâu  thấy , thằng bé sẽ  hoảng sợ. Các  còn coi nó là cháu nội của nhà họ Tôn thì xin hãy đưa nó về!"
Mẹ Tôn nhíu mày, giọng điệu đầy vẻ châm chọc:
"   , Tiểu Bảo mất tích  liên quan đến . Nó  lạc trong nhà trẻ, cô   tìm ở đó mà  chạy tới đổ tội cho , đầu óc cô  vấn đề đúng ?"
Hứa San siết chặt nắm tay, ánh mắt sắc bén  bà :
"Tôn Phục đấu thầu bất động sản thất bại, khiến công ty thiệt hại một  tiền khổng lồ. Cha chồng   lấy tiền công ty để bù , bây giờ công ty sắp  kiểm toán. Các   thể lấy   tiền  thiếu, bà tưởng    ?"