Ông chủ quán bánh kếp run rẩy thu  trong góc xe đẩy, những tiếng nức nở khe khẽ vang lên.
Dư Tiểu Ngư ôm chặt Tôn Tiểu Bảo trong tay, ánh mắt đầy nghi hoặc  về phía Lê Kiến Mộc.
Cô lắc đầu:
"Ông   thể buông bỏ  , tạm thời vẫn  chấp nhận  sự thật rằng   chết."
Dư Tiểu Ngư kinh ngạc:
" ông   biến một đứa bé thành bình gas! Nếu  nhận thức  bản   còn là con ,   thể   chuyện như ? Phép thuật kiểu …   là thứ  bình thường  thể  ?"
Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng lắc đầu:
"Không  do ông  ."
Dư Tiểu Ngư sửng sốt.
Lê Kiến Mộc tiếp tục :
"Ông  thậm chí     chết. Ngay cả những nguyên liệu  xe đẩy, như bột mì, rau xanh… tất cả đều là ảo giác. Thứ thực sự tạo  những ảo ảnh đó…   ông ."
Cô im lặng một lát,  đó đưa mắt  quanh.
Trên một góc phố nhỏ, giữa cái nắng gay gắt, một chiếc xe đẩy bánh kếp cũ kỹ  im lìm, bên cạnh là một ông chủ quán với dáng vẻ méo mó, một cách kỳ dị.
Ngoài rìa khu vực , cách đó  xa, một đám đông đang tụ tập. Họ chính là những  nhào tới khi  tin Tôn Tiểu Bảo mất tích—bao gồm cả Hứa San.
Chỉ  điều, họ  thể tiến .
Có một thứ gì đó vô hình  cản họ .
Lê Kiến Mộc thu ánh mắt về,   sang Dư Tiểu Ngư:
"Anh đưa Tiểu Bảo về với   . Những chuyện khác… chờ  xử lý xong ."
Dư Tiểu Ngư gật đầu, ôm chặt đứa bé  vội vã chạy .
Bên ngoài, Hứa San đang    yên.
Cô  hiểu  xảy  chuyện gì.
Ban đầu, cô vẫn  theo  Lê Kiến Mộc.  chẳng bao lâu , hai   đột ngột rẽ về phía quầy bánh kếp ven đường.
Cô định bước theo—nhưng ngay khi tiến về phía đó, cô  vô thức… đổi hướng.
Mãi đến khi   chừng năm mét, đầu óc cô mới đột nhiên tỉnh táo .
Nhận   đang  sai đường, cô lập tức  .
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/461.html.]
 lúc , cảnh tượng  mắt vẫn y như cũ: Lê Kiến Mộc và Dư Tiểu Ngư   quầy hàng, dường như đang  chuyện với ông chủ quán bánh kếp.
Cô thử bước tới một  nữa—nhưng  , cô  vô thức rẽ sang hướng khác.
Giống như  một lực lượng vô hình nào đó… đang dẫn dắt cô  lệch khỏi con đường vốn .
Hứa San  quanh, phát hiện  chỉ  cô mà những cảnh sát khác cũng giống như  một loại sức mạnh vô hình tác động, theo bản năng mà chuyển hướng ánh . Trong lòng cô nổi lên từng đợt sóng lớn, bỗng nhớ đến nghề nghiệp của Lê Kiến Mộc.
Lê đại sư  thi triển pháp thuật!
Nỗi buồn vui đan xen trong lòng Hứa San.
Vui vì nếu đại sư   tay, chắc chắn sẽ tìm thấy Tiểu Bảo.
 buồn vì nếu cần đến pháp thuật,  kẻ bắt cóc con trai cô nhất định    bình thường. Vậy bây giờ Tiểu Bảo   ?
Ý nghĩ   xuất hiện, tai cô bỗng nhiên ù . Hứa San theo bản năng ngoáy tai,  đó dời ánh mắt  chỗ khác.
Khi    về phía Lê Kiến Mộc, cô chỉ kịp thấy bóng dáng Lê Kiến Mộc và Dư Tiểu Ngư xoay  .
Trong lòng Dư Tiểu Ngư ôm một đứa bé.
"Tiểu Bảo!"
Hứa San lập tức lao đến,  còn tâm trí để bận tâm vì  con trai   đột nhiên xuất hiện.
Cô giơ tay đón lấy Tiểu Bảo từ lòng Dư Tiểu Ngư, nước mắt kìm nén suốt nãy giờ lập tức trào .
"Tiểu Bảo, con   sợ  chết, ..."
Cô run rẩy ôm chặt con trai, nhưng đột nhiên nhận   bé   động tĩnh gì. Sắc mặt tái nhợt, cô kinh hãi  sang Lê Kiến Mộc:
"Lê đại sư, Tiểu Bảo… con …   thế ?"
Lê Kiến Mộc liếc  cảnh sát và đám đông vây xem, thấy họ  dần lấy  tinh thần, giọng điệu vẫn thản nhiên:
"Không . Đứa bé  lẽ chơi mệt quá,   từ lúc nào  chui  xe đẩy của   mà ngủ quên. Tỉnh  là sẽ  thôi."
Hứa San   điều kỳ lạ, nhưng  xung quanh  quá nhiều ánh mắt đang dõi theo, cộng thêm con trai   tìm thấy an , cô thức thời  hỏi gì thêm.
Một cảnh sát cau mày, nghi hoặc:
"Tự chui  xe đẩy?  chúng   kiểm tra xe  kỹ,     chỗ nào  thể giấu đứa bé. Hơn nữa, lúc đó Tiểu Bảo cũng  xuất hiện trong camera theo dõi. Một đứa trẻ nhỏ như ,   thể né tránh máy  ?"
Một cảnh sát khác bỗng ngó quanh  thắc mắc:
"Khoan , ông chủ quán bánh kếp  ? Vừa nãy còn ở đây mà?"
Những  xung quanh cũng bắt đầu xì xào. Vừa  còn thấy ông  ở đó,  chớp mắt   thấy ?