Dư Tiểu Ngư  nhạt, lên tiếng:
"Ô của ông chủ  rách, nên ông  về nhà lấy đồ sửa. Mọi   xem, ông  cũng   già lắm,  trí nhớ  tệ thế? Muốn sửa ô thì cứ đẩy xe về luôn, còn chạy về nhà lấy dụng cụ  gì cho mất công?
Thôi,   giải tán ,  sẽ đẩy xe về giúp ông . Các  đưa Tiểu Bảo và Hứa phu nhân đến bệnh viện kiểm tra  ."
Mấy cảnh sát  ,  gật đầu đồng ý.
Hứa San ôm chặt Tiểu Bảo,  về phía Lê Kiến Mộc, do dự gọi một tiếng:
"Tiểu Lê đại sư..."
"Không  , cứ đến bệnh viện ."
Nhận  ánh mắt trấn an của Lê Kiến Mộc, cuối cùng Hứa San cũng thả lỏng đôi chút.
Mọi   lượt lên xe cảnh sát.
Mẹ Tôn là  lên cuối cùng,  khi  bà  còn liếc  Lê Kiến Mộc với ánh mắt đầy dò xét.
Lê Kiến Mộc nhận  ánh mắt đó, nhưng   gì, chỉ  sang dặn dò Dư Tiểu Ngư.
Dư Tiểu Ngư gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại  gõ vài chữ.
Chẳng mấy chốc, xe cảnh sát rời , để  hai  cùng chiếc xe bánh kếp.
Với sự giúp đỡ của một vài  dân nhiệt tình, Dư Tiểu Ngư và Lê Kiến Mộc đẩy xe về nhà ông chủ quán bánh kếp.
Nhà ông   trong một khu chung cư cũ nát gần trường học.
Ngõ nhỏ sâu hun hút, hai bên là những bức tường loang lổ vết thời gian. Nhà ở đây phần lớn đều xuống cấp, tầng  cùng  tận dụng  kho chứa phế liệu, sắt vụn, thùng giấy và mấy chiếc xe đạp điện cũ kỹ.
Lúc  đang giữa trưa, ngõ nhỏ vắng tanh,  một bóng .
Dưới lều tạm, bóng râm giúp  khí mát mẻ hơn hẳn.
Lê Kiến Mộc vỗ nhẹ lên chiếc xe đẩy, giọng  trầm  vang lên:
"Ra , ông về đến nhà ."
Chỉ  hai giây im lặng, ông chủ chậm rãi bò  khỏi gầm xe.
Ông   đó, ánh mắt đờ đẫn  lều tạm và cầu thang cũ kỹ  mặt. Ban đầu là ngỡ ngàng, nhưng  một lúc, ánh mắt  dần dần trở nên cuồng nhiệt.
Đây là nhà của ông !
Ông  bước từng bước chậm rãi về phía cầu thang.
Tòa nhà   thang máy, hành lang nhỏ hẹp tối tăm.
Dư Tiểu Ngư và Lê Kiến Mộc im lặng  theo ông  lên tầng sáu.
Cửa nhà  khóa.
Lê Kiến Mộc nhẹ nhàng nhấc tay, đầu ngón tay khẽ động, cánh cửa lập tức mở  mà  cần chìa khóa.
Tuy căn hộ  cũ, nhưng bên trong  dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp, mang  cảm giác ấm áp khó tả.
Ông chủ quán bánh kếp  yên một lúc lâu,  đột nhiên cất giọng chậm rãi:
Mộng Vân Thường
"Nghe  khu nhà   đáng giá. Nếu  giải tỏa, mỗi hộ dân đều  thể trở thành phú ông cả triệu tệ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/462.html.]
Ông   nhạt, ánh mắt thoáng chút hoài niệm lẫn chua chát:
" mà, mười năm qua vẫn   ai chịu phá bỏ. Nói là sắp giải tỏa,  mà mười năm , vẫn y như cũ. Nhà cũ nát vẫn là nhà cũ nát, chẳng ai mua, chẳng ai quan tâm.
Cuối cùng... chúng  vẫn cứ nghèo như ."
Căn nhà  là khi  kết hôn mua. Đến nay  gần ba mươi năm . Hồi đó, kiểu dáng  thịnh hành nhất, ai cũng thích. Bây giờ già ,  chỉ sửa sang  một chút, nhưng  chung vẫn chắc chắn.    tiền để mua nhà mới, mà cũng luyến tiếc bỏ căn nhà  ."
Ông chủ quán bánh kếp    quét mắt  quanh căn nhà cũ kỹ, ánh mắt đầy hoài niệm.
"Cái khay   cũng thế. Hồi đó, đồ dùng chất lượng  lắm, mấy chục năm  vẫn  hỏng. Không như bây giờ, đồ mua về  dùng  bao lâu  xuống cấp."
Ông  chỉ  chiếc bàn   ngả màu thời gian, chậm rãi  tiếp:
"Vợ  là  hoài niệm, đồ đạc trong nhà đều  tuổi đời hai, ba chục năm. Cũ , hỏng , nhưng bà  vẫn dọn dẹp sạch sẽ lắm. Hai  cứ tự nhiên,    thì ."
Lê Kiến Mộc và Dư Tiểu Ngư liếc  , nhưng cả hai đều   xuống.
Họ chỉ im lặng quan sát ông chủ quán  qua   trong căn nhà, vẻ mặt lộ rõ sự luyến tiếc, như thể đang cố níu kéo điều gì đó.
Mãi đến khi bước  phòng ngủ, ông  bỗng dừng chân.
Lê Kiến Mộc nhận  điểm bất thường, cũng bước  theo.
Bên trong căn phòng   gì đặc biệt, ngoại trừ một chiếc tủ đặt sát tường. Trên đỉnh tủ,  một khung ảnh nhỏ  gắn hoa trắng. Trong khung ảnh, chính là chân dung của ông chủ quán bánh kếp.
Dư Tiểu Ngư nhíu mày, lẩm bẩm: "Tại   đặt trong phòng ngủ?"
  kịp suy nghĩ nhiều, ông chủ quán bỗng bật .
Những tiếng nức nở bi thương vang lên,  cho căn phòng vốn  tĩnh lặng  càng thêm u ám.
Dư Tiểu Ngư  lúng túng, vội khuyên nhủ:
"Đừng  nữa.   là bây giờ ông  thể chấp nhận  sự thật, nhưng  chuyện  đến nước  . Khóc cũng vô ích thôi. Thay vì , chi bằng nhân lúc còn  thể,  lời tạm biệt với  nhà cho đàng hoàng, an lòng rời ."
Anh  định vỗ vai an ủi ông chủ, nhưng bàn tay  xuyên thẳng qua cơ thể đối phương.
Không thể chạm .
Không thể chạm  một   chết.
Dư Tiểu Ngư chỉ  thể bất lực thu tay về.
Ông chủ quán bánh kếp vẫn nghẹn ngào, giọng  đầy đau khổ:
"Sức khỏe của vợ   . Những năm qua, bà  vì  mà chịu bao khổ cực.   hứa sẽ để bà  sống những ngày yên  hơn,  mà… nhà vẫn nhỏ thế , đồ đạc vẫn cũ kỹ như . Giờ    , để  một  bà , bà      đây? Làm  bây giờ?"
Ông  run rẩy  tiếp, tiếng  ngày càng nặng nề hơn:
" mới 50 tuổi, vẫn còn trẻ, vẫn  thể  việc thêm 20 năm nữa.  còn  kịp mua cho bà  một căn nhà rộng rãi hơn, còn  kiếm đủ tiền chữa bệnh cho bà , còn  cùng bà   du lịch vòng quanh thế giới… Sao …   như thế …"
Dư Tiểu Ngư im lặng, chỉ  thể thở dài một .
Ở Bắc Thành ,  những   sinh    tất cả, nhưng cũng  những  dù cố gắng cả đời cũng  thể   thứ họ mong .
Bận rộn suốt bao năm, đến khi  đầu  , mới phát hiện rằng những ước mơ năm nào, phần lớn đều  thực hiện .
Đó chính là cuộc đời của những con  bình thường.