Trong khi ông chủ quán bánh kếp vẫn chìm trong bi thương, Lê Kiến Mộc chỉ  yên, ánh mắt điềm tĩnh  ông ,  nhẹ giọng hỏi:
"Vậy… ông còn nhớ   c.h.ế.t thế nào ? Và   ai  đặt đứa bé lên xe đẩy của ông ?"
Tiếng  dần dần lặng xuống.
Ông chủ im lặng một lúc lâu, như thể đang cố nhớ  những ký ức cuối cùng  khi chết.
Cuối cùng, ông  lên tiếng:
" thường bán hàng gần mấy trường học hoặc trung tâm dạy thêm, vì ở đó đông học sinh. Hôm đó, trời   lắm, nhiệt độ giảm xuống,  nhiều học sinh  cảm nên tan học đều   nhà đón về sớm, chẳng ai ghé  mua bánh kếp.   đẩy xe  xa hơn một chút, hy vọng  thể bán thêm  vài chiếc."
" lúc đó,  nhớ  con phố bên cạnh mới khai trương một trung tâm dạy thêm. Học sinh ở đó tan học muộn,  thể sẽ  khách. Nghĩ ,  liền đẩy xe tới đó. Đến khi  về thì cũng  trễ."
"Trên đường về,   gọi  ,   mua bánh kếp."
" nghĩ bụng, về nhà cũng   việc gì , kiếm thêm một đồng cũng là . Hơn nữa, họ  mấy , chắc chắn  chỉ mua một suất. Vậy mà khi   xong, đưa cho họ năm cái bánh kếp… thì họ   chịu trả tiền."
Khi kể đến đây, vẻ mặt ông  dần chuyển sang tức giận.
Mộng Vân Thường
"  cam lòng, liền giữ một   để hỏi cho  lẽ. Không ngờ… bọn họ lập tức bao vây và  tay đánh !"
Hôm đó, ông   đường tắt về nhà, con hẻm tối đen,  một bóng . Những kẻ vây quanh ông đều là thanh niên  trưởng thành, nhưng sức lực mạnh mẽ.
Bọn chúng  chỉ đánh mà còn  tay tàn nhẫn.
Trong tình cảnh  bao vây đánh đập, ông  dần dần  còn chút sức lực nào để chống cự.
Mãi đến khi ông     còn động tĩnh, bọn chúng mới nhận  điều bất thường,  cuống cuồng bỏ chạy.
Dư Tiểu Ngư cầm điện thoại lên xem tin nhắn mới nhận  từ đồng nghiệp,   sang  với Lê Kiến Mộc:
"Thông tin  xác nhận . Thi thể của Trương   phát hiện trong một con hẻm nhỏ cách đây 15 ngày. Năm nghi phạm đều là thanh niên  mới thành niên, thuộc dạng lưu manh vô công  nghề. Mười ngày , chúng   bắt giam, nhưng bản án cụ thể vẫn  ."
Chủ quán bánh kếp sững sờ,  đó lập tức lắc đầu:
“Năm ? Không đúng, là sáu !”
Dư Tiểu Ngư cau mày:
“   ông  bọn họ chỉ mua năm phần bánh kếp mà?”
Chủ quán vội vàng giải thích:
“Có một   ăn. Người trẻ tuổi đó ăn mặc  bảnh bao,  quầy bánh của  thì chê là đồ bình dân, dơ bẩn. Cậu   thẳng rằng  c.h.ế.t cũng  ăn.”
Lê Kiến Mộc trầm giọng hỏi:
“Vậy  đó    tham gia đánh ông ?”
“Có chứ! Chính   đánh mạnh nhất! Vừa đánh   , bảo là  đánh gần c.h.ế.t mới thôi. Dù  trong nhà   cũng  tiền,  thể lo liệu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/463.html.]
Dư Tiểu Ngư nghiến răng tức giận:
“ là cặn bã! Loại   mà cũng tồn tại ?”
Lê Kiến Mộc vẫn giữ thái độ bình tĩnh,   gì.
Trên đời , kiểu   nào cũng . Hoàn cảnh sống tác động  lớn, còn những kẻ giàu  coi thường pháp luật thì  quá nhiều.
Cô  sang  chủ quán:
“Vậy còn đứa bé thì ? Là ai đặt đứa bé  xe đẩy của ông?”
Chủ quán ngẩn , cố gắng suy nghĩ  lâu  mới đáp:
“     chết. Sau khi  đánh xong,  chỉ cảm thấy   đau nhức, thế là liền  về nhà để vợ xoa bóp rượu thuốc cho. …  đột nhiên  tìm  nhà   cả.”
“ cứ  vòng vòng quanh đây,  mãi mà vẫn  thấy nhà . Mãi đến khi trời gần sáng,  mới nghĩ thôi thì cứ đẩy xe bánh kếp  kiếm tiền  , thế là   về những chỗ   bày quán.”
“Nào ngờ từ hôm đó trở , việc buôn bán của   dần ế ẩm. Không  một khách quen nào ghé tới. Mỗi ngày  vẫn  những chỗ cũ, lặp  lặp  như , nhưng chẳng ai mua bánh của  cả.”
“Mãi đến sáng sớm hôm nay, khi  đang lo lắng vì   ai ghé quầy, thì  một  tới. Người  bảo  rằng chẳng ai mua bánh là vì    bình gas, căn bản  thể   bánh kếp. Đã    thì đương nhiên  ai mua .”
“Khi đó  mới phát hiện… đúng là   mang bình gas thật!   cũng   nên   để mua.”
Chủ quán nuốt khan một ngụm nước bọt, giọng điệu  chút hoang mang:
“Người    bụng,   từ  ôm tới một bình gas  đưa cho .  vui mừng lắm, lập tức nhét nó xuống gầm xe đẩy.”
“Quả nhiên, từ lúc  bình gas,  còn  kịp bật bếp    tới mua bánh kếp của . ...   hề  cái bình gas đó  chính là đứa bé.”
Lê Kiến Mộc  đến đây, trong lòng  hiểu rõ.
Không  ai mua bánh, là vì     thấy ông .
 khi   mua, là vì lúc đó   kẻ thi triển thủ thuật che mắt.
Cô trầm giọng hỏi:
“Ông  nhớ   trông thế nào ?”
Chủ quán nhíu mày cố gắng nhớ ,  đó chần chừ đáp:
“  nhớ rõ lắm… nhưng hình như  đó  râu cá trê,  mu bàn tay còn  một nốt ruồi  rõ. Còn  thì   nhớ  gì nữa.”
Như  là đủ .
Những điều cần hỏi, bọn họ  hỏi .
Khi Lê Kiến Mộc chuẩn  tiễn chủ quán  Quỷ Môn để rời khỏi nhân gian, thì bất ngờ bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
“Ai mở cửa  ? Có trộm ?”