Lê Kiến Mộc và Dư Tiểu Ngư rời trong sự ơn khôn xiết của nhà chủ quán.
Ra khỏi tòa nhà, Dư Tiểu Ngư suy nghĩ, sang hỏi:
“Tiểu Lê đại sư, cô xem, kẻ biến Tôn Tiểu Bảo thành bình gas là Huyền Sư ? Rốt cuộc gì?”
“Nếu hại thằng bé, tại g.i.ế.c luôn? Ngược còn bày chuyện ? Nếu ý hại nó, thì mưu đồ gì?”
Lê Kiến Mộc thản nhiên đáp:
“Hứa San sớm cho đáp án .”
Dư Tiểu Ngư sững :
“… Ý cô là, chuyện thực sự là do nhà họ Tôn sắp đặt?”
“Dựa theo tướng mạo của Tôn Tiểu Bảo mà thấy, vụ mất tích chắc chắn liên quan đến của thằng bé.”
Dư Tiểu Ngư cau mày:
“Chỉ vì ly hôn mà khiến Hứa San tay trắng rời ? Thuận tiện còn đòi nhà trẻ một khoản tiền? Thế chẳng quá ngu xuẩn ? Chẳng lẽ bọn họ sợ Tôn Tiểu Bảo gặp chuyện gì ? Hơn nữa, tiếp xúc với ma quỷ như , dù thằng bé c.h.ế.t thì cũng sẽ tổn hại nghiêm trọng về sức khỏe!”
Lê Kiến Mộc nhún vai:
“Vấn đề , Hứa San cũng cho đáp án .”
Dư Tiểu Ngư thoáng sững .
Lời Hứa San từng chợt vang lên trong đầu —chồng cô ngoại tình, và lẽ kẻ thứ ba mang thai.
Cho nên, với nhà họ Tôn, tính mạng của Tôn Tiểu Bảo căn bản là điều quan trọng nhất.
Dư Tiểu Ngư siết chặt nắm đấm, hừ lạnh:
“Hổ dữ còn ăn thịt con, mà cả nhà nhẫn tâm đến mức . Nếu chuyện rơi tay cảnh sát thông thường, chắc chắn sẽ tra gì, cuối cùng khi còn bọn họ thực hiện trót lọt mất.”
Lê Kiến Mộc gật đầu.
“ cũng , chúng vẫn bằng chứng trực tiếp chứng minh nhà họ Tôn nhúng tay vụ . Muốn đưa họ công lý, e rằng dễ. Chỉ mong chuyện , bọn họ thể thức tỉnh.”
Cô bỗng liếc Dư Tiểu Ngư, khóe môi cong lên:
“Muốn đánh cược ?”
Dư Tiểu Ngư cảnh giác:
“Cược gì?”
Lê Kiến Mộc nhạt:
“ cược rằng bà nội của Tôn Tiểu Bảo sẽ tự chui đầu lưới, chủ động đưa chứng cứ tới cho các .”
Mộng Vân Thường
Dư Tiểu Ngư thái độ chắc chắn của cô, bật :
“Nếu là lời cô , cược nữa. Chắc chắn cô sẽ đúng, cứ chờ lấy chứng cứ là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/465.html.]
Lê Kiến Mộc: “…”
Người trẻ tuổi , mà thiếu thú vị quá !
Tại bệnh viện.
Hứa San túc trực bên cạnh Tôn Tiểu Bảo, rời nửa bước.
Cảnh sát đang trao đổi với bác sĩ để nắm rõ tình hình.
Lúc , Mẹ Tôn lặng lẽ cầu thang, lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Giọng bà đầy bực dọc:
“Cô tìm kiểu gì ? Không sẽ sơ hở ? Sao thằng bé vẫn tìm ?”
Đầu dây bên mắng chửi:
“Vô dụng! Ngay cả hai tiếng cũng giấu ! Đám cảnh sát đó cũng thật lắm chuyện, tới nhanh như . Còn một cô gái nữa, từ chui , trông thiết với cảnh sát!”
Hứa San là chỉ gây rắc rối chứ chẳng giúp gì, tiền bồi thường cả ngàn vạn sắp còn nữa. Không thể để ! Nhà trẻ quản lý kém, còn khiến Tiểu Bảo hoảng sợ như thế, chắc chắn bồi thường thêm!
“Cái gì? Lại tới nữa ? Cô bệnh viện bao nhiêu cảnh sát ? khả năng ôm đứa bé ngay mặt bao nhiêu như chứ?”
Không bên gì, nhưng gương mặt Tôn lập tức rạng rỡ, gật đầu lia lịa:
“Được, hiểu , cô yên tâm ! Ừ, cứ để lo!”
Cúp điện thoại, bà sang bác sĩ, giọng đầy uy quyền:
“Phòng bệnh đó đông quá, sắp xếp cho chúng một phòng bệnh đơn !”
Bác sĩ thoáng sửng sốt:
“Phu nhân, tình trạng của Tôn Tiểu Bảo hiện giờ chỉ cần tỉnh là thể xuất viện, cần viện thêm .”
Mẹ Tôn lập tức phản bác:
“Không ! Nhà chỉ một đứa cháu trai , nó kinh hãi như thế, nhất định ở bệnh viện theo dõi vài ngày. Cậu cứ đổi phòng , nhà chúng thiếu chút tiền đó!”
Bác sĩ định giải thích:
“Chuyện liên quan đến tiền bạc, giường bệnh ở bệnh viện luôn trong tình trạng thiếu, mà phòng bệnh riêng…”
“Đừng dài dòng! Cậu chỉ cần đổi thôi! Nếu đổi thì sẽ trực tiếp khiếu nại!”
Bác sĩ đành chịu thua, thở dài trong bất lực.
Cảnh sát bên cạnh thấy liền :
“Cứ đổi giúp bà .”
Bác sĩ đành gật đầu, thu xếp cho Tôn Tiểu Bảo phòng bệnh đơn theo yêu cầu.
Mẹ Tôn đạt ý , vô cùng hài lòng.