Lê Kiến Mộc giả vờ như  hiểu ánh mắt đó,   về phía Lương Trung  nữa:
“Chủ nhiệm Lương,  ông    xem tướng cho ?”
Lương Trung mím môi, dường như đang cân nhắc.
Thực , ông   quá tin  mấy chuyện huyền học. Hơn nữa, hôm nay ông đến đây cũng   để nhờ xem tướng, mà là  tìm cách giúp Phương Nguyệt  cơ hội vãn hồi tình thế.
Mà Lê Kiến Mộc chắc chắn  quan hệ của ông với Phương Nguyệt. Nếu cô   điều gì bất lợi thì ?
Không tin thì thấy phiền phức.  tin thì lỡ cô  điều gì khiến ông kinh hãi, thì  càng rắc rối hơn…
Vương Lương vui vẻ, đột nhiên :
"Chủ nhiệm Lương, tuy học trò lớp    ngốc nghếch,  giỏi đối nhân xử thế, nhưng thật thà lắm,  gì  nấy, tuyệt đối  bịa chuyện. Đặc biệt, em  còn  bản lĩnh thực sự. Thật đấy,  từng nhờ em  xem qua, ngay cả thầy Trương cũng từng nhờ, đều chính xác vô cùng. Anh  thể thử xem."
Nói ,    sang nháy mắt với Lê Kiến Mộc,  :
"Tiểu Lê , em đừng lấy giá cao quá, nể mặt  giảm giá cho chủ nhiệm Lương chút ."
Lần , Lê Kiến Mộc  hiểu ý, liền mở miệng:
"Vậy 500 tệ , nể tình chủ nhiệm Lương tướng mạo    lắm, giảm giá 50% cho ông."
Phòng phát sóng trực tiếp lập tức dậy sóng.
500 tệ!
Cả  Lương Trung thoáng cứng đờ.
Ông còn  kịp xem bói,    phán ngay một câu "tướng mạo  " ?
Không bỏ tiền thì   ?
Lương Trung trầm giọng: "Được, 500 tệ, cô xem , tướng mạo của  thế nào?"
Lê Kiến Mộc bình tĩnh giơ mã QR lên.
Không khí rơi  im lặng trong chốc lát, chủ nhiệm giáo dục  một bên  nhịn  đưa tay vỗ trán, còn Vương Lương suýt nữa bật  thành tiếng.
Cuối cùng, Lương Trung cũng quét mã, 500 tệ nhanh chóng  chuyển .
Lê Kiến Mộc thu tiền,  đó nghiêm túc  ông , chậm rãi :
"Chủ nhiệm Lương, mấy ngày nay ông  điềm báo tai nạn đổ máu, hơn nữa là tai nạn  nghiêm trọng. Nếu  cẩn thận,  thể...  còn sống  bao lâu nữa."
Lương Trung siết chặt ngón tay, sắc mặt  phần khó coi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/470.html.]
" bỏ  500 tệ để  cô trù ẻo  ?"
" chỉ  sự thật." Lê Kiến Mộc thản nhiên, "Gần đây ông   thường xuyên mất ngủ, ban đêm liên tục  bóng đè, cảm giác như  thứ gì đó đè lên ,  thể cử động đúng ?"
Những ai từng trải qua hiện tượng bóng đè đều  cảm giác đó khó chịu đến mức nào.
Thỉnh thoảng  một   đủ ám ảnh,  mà mỗi đêm Lương Trung đều lặp  lặp  tình trạng .
Hơn nữa, nó  kéo dài suốt một tuần. Nếu đổi  là  khác,  lẽ tinh thần  sụp đổ từ lâu.
Sắc mặt Lương Trung lập tức nghiêm túc hơn. Ông chậm rãi hỏi:
"Cô còn  gì nữa?"
Lê Kiến Mộc gật đầu:
"Gần đây khẩu vị của ông  đổi rõ rệt, ăn nhiều hơn bình thường, đặc biệt là thích những món    mấy hứng thú, đúng ?"
Lương Trung  ngả   , hít sâu một .
Quả thật, ông    kiểu  mê ăn uống, thế nhưng dạo gần đây  liên tục cảm thấy đói, ăn  nhiều. Thậm chí còn đặc biệt thích các món cay nóng và đồ dầu mỡ—những thứ mà  đây ông  ít đụng tới.
Dẫu  rằng khẩu vị con   thể  đổi theo thời gian, nhưng khi việc   Lê Kiến Mộc   một cách rành rọt, ông  cảm thấy...  gì đó bất thường.
Trong lòng Lương Trung bắt đầu d.a.o động, nhưng vẻ ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh:
"Chỉ là gần đây  thấy ngon miệng hơn, ăn nhiều một chút thì  gì ghê gớm ? Đừng  quá vấn đề lên như thế."
Lê Kiến Mộc mỉm :
"Chủ nhiệm Lương, ông nghĩ kỹ mà xem, nếu chỉ là thỉnh thoảng ăn nhiều hơn một chút thì   gì lạ.  nếu lượng ăn tăng dần theo từng ngày thì ? Hôm nay ăn một bát cơm, năm ngày  ăn năm bát, mười ngày  ăn đến mười bát... Ông nghĩ cơ thể  chịu nổi ?"
Lương Trung im lặng.
Lê Kiến Mộc tiếp tục:
"Người  thường ,  lượng đồ ăn một  tiêu thụ trong đời là  giới hạn. Đến khi ăn hết phần cơm cuối cùng, sinh mệnh cũng  đến hồi kết. Câu     chính xác, nhưng nó cũng  vài phần đạo lý."
Cô dừng  một chút,  thẳng  Lương Trung:
"Với độ tuổi của ông hiện tại, nếu đột nhiên ăn quá nhiều, vượt xa nhu cầu của cơ thể, sẽ dễ sinh bệnh, thậm chí còn rút ngắn tuổi thọ."
Lương Trung trầm mặc một lúc lâu,  đó khẽ điều chỉnh tư thế :
"Nói tiếp , còn gì nữa?"
Mộng Vân Thường
Lê Kiến Mộc  nhạt, ánh mắt sâu xa:
"Ông thực sự nghĩ chỉ là trùng hợp thôi ?"