“Người chồng thứ hai của bà , một   tù  bao lâu thì chết, một  khác thì  đ.â.m đến mức thành  thực vật. Chủ nhiệm Lương, ông đoán xem bà  chọn ngày nào  ngày c.h.ế.t của ông?”
Lương Trung rùng .
Giọng  của Lê Kiến Mộc như thể một lời nguyền, lạnh lẽo và u ám đến mức khiến   cảm thấy khó chịu.
Ông  cố gắng gượng , nhưng giọng   lộ rõ vẻ hoảng loạn:
“Có khi nào…  khi nào đây chỉ là sự trùng hợp ? Có lẽ trong chuyện   chút hiểu lầm… Hoặc cũng  thể…”
 ánh mắt trong veo của Lê Kiến Mộc như  thấu tất cả, khiến ông   thể tiếp tục tự dối  nữa.
Đột nhiên, Lê Kiến Mộc hỏi thẳng:
“Công việc ở bộ giáo dục của Phương phu nhân là do ông sắp xếp ?”
“Không, ! Là do bà  tự thi đỗ.  chỉ… chỉ giúp bà  mở đường một chút, để bà   cơ hội đăng ký thôi. Còn  đều là nhờ bà  cố gắng!”
 dù  thế nào  nữa, Lương Trung cũng  thể phủ nhận rằng   giúp bà   ít.
Ban đầu, ông chỉ  giúp một  phụ nữ  học thức nhưng    những công việc nặng nhọc. Vì thế, ông tìm cho bà  một công việc nhẹ nhàng hơn. Ai ngờ, năng lực của bà   mạnh, chỉ trong vài năm  thăng chức, tăng lương,  vững vị trí của .
Ông từng cảm thấy tự hào, nhưng giờ đây, nụ   tắt ngấm  môi.
Lê Kiến Mộc  lên, bình thản :
“Mỗi bước  của Phương phu nhân đều là những bước nhảy vọt. Nếu bà   g.i.ế.c ông, chỉ  thể là vì  tìm  một   hơn—một   gia thế hơn, nhiều tiền hơn, và quan trọng nhất là sẵn sàng  tay giúp đỡ chuyện của Phương Nguyệt.”
Lương Trung lặng .
 là ông đối xử  với  con họ, nhưng khi Phương Nguyệt gây chuyện, ông  che giấu mà còn bắt cô  đến xin  Lê Kiến Mộc. Ông  cô  sai và  định vô điều kiện giúp cô  tẩy trắng quá khứ.
Nghe đến đây, nét mặt Lương Trung dần  đổi.
Ông    nên nghi ngờ vợ   .
 khi   ranh giới sống chết, con    thể  suy nghĩ nhiều.
Lê Kiến Mộc lấy  một lá bùa, đưa cho ông:
“Nếu ông vẫn  tin, hãy giữ thứ  bên . Đêm nay, khi ngủ, ông sẽ thấy điều  cần thấy.”
Lương Trung nhíu mày, nhưng vẫn nhận lấy. Ông  gượng, cố tỏ vẻ thoải mái:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/472.html.]
“Thứ … chắc là  tính thêm phí chứ?”
“Bình thường giá 10 vạn một lá, hôm nay tặng ông.”
Lương Trung ngỡ ngàng:
“Hào phóng  ? Được , tối nay  nhất định sẽ giữ nó bên .”
Lê Kiến Mộc mỉm .
Lương Trung cũng  ở  lâu hơn. Trước khi rời , ông   thoáng qua Vương Lương và chủ nhiệm giáo vụ. Hai  lập tức hiểu ý, vội vã lên tiếng cam đoan rằng họ sẽ giữ kín chuyện .
Mộng Vân Thường
Chủ nhiệm giáo vụ thậm chí còn tự  tiễn Lương Trung  tận cửa.
Vương Lương thì  tiễn, chỉ  sang  Lê Kiến Mộc, hất cằm hỏi:
“Em hào phóng thật đấy, 10 vạn một lá bùa mà tiện tay tặng luôn ? Sao  cho  một cái? Dù gì  cũng là giáo viên chủ nhiệm của em mà.”
Lê Kiến Mộc nhếch môi :
“Chủ nhiệm Lương là khách hàng mục tiêu chính xác, khách hàng  thiết 100%. Hôm nay tặng 10 vạn, ngày mai ông  sẽ  chi 100 vạn. Thầy   khách hàng tiềm năng.”
Vương Lương bật , giơ ngón cái lên:
“Tư duy  mà giáo viên dạy marketing của em   chắc vui lắm. Quả là  dạy phí công.”
Lê Kiến Mộc cũng  theo.
Vương Lương xua tay:
“Đi ,  còn  về nhà ăn cơm. Điện thoại réo nãy giờ , em cũng về sớm .”
Ông vốn định tan , nhưng chủ nhiệm giáo vụ nhắn tin  chủ nhiệm Lương tìm Lê Kiến Mộc, nên ông mới vội vàng chạy đến.
Dù  cũng là sinh viên của ,  che chở một chút.
Lê Kiến Mộc vẫy tay chào Vương Lương  rời khỏi văn phòng.
Lương Trung về đến nhà, bữa tối  sẵn sàng.
Chân giò dầm tương, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt…  là những món ăn thịnh soạn.
Ông   mâm cơm, trong lòng chợt trầm xuống, nhưng vẫn gượng  hỏi:
“Hôm nay là ngày gì mà nấu nhiều món ngon thế?”