Lê Kiến Mộc mở mắt.
Trước mặt cô, Lê Thanh Thanh đang lo lắng lắc lư cánh tay cô.
"Chị   ?"
Lê Kiến Mộc nhíu mày: "Sao thế?"
"Chị ngủ mà  thấy thở! Dọa em sợ  chết!"
Lê Thanh Thanh thở phào,  chị  đầy sợ hãi.
Lê Kiến Mộc ngủ  ngoan,  thở đều đều nhẹ như lông tơ, nhẹ đến mức khiến   suýt nữa tưởng cô  còn sống.
Cô chậm rãi mở mắt, phát hiện ngoài Lê Thanh Thanh, mấy  bạn cùng phòng khác đều vây quanh mép giường cô, vẻ mặt lo lắng.
Cô im lặng một lát  nhẹ giọng : "Mình  , đừng lo."
Nghe , Trịnh Linh thở phào một ,  : "Mình  bảo  mà,     !"
Trương Văn Tĩnh nhắc nhở: "Giáo viên chủ nhiệm nhắn tin cho  nhưng  thấy  trả lời, nên gọi cho  nhờ tìm . Chắc là  việc gấp."
Lê Kiến Mộc khẽ nhíu mày: "Bây giờ là mấy giờ ?"
Cô cầm điện thoại lên xem— 10 rưỡi tối.
Mới ngủ ba tiếng.
Muộn thế , giáo viên tìm cô  gì?
Lập tức, cô nhớ  Lương Trung.
Cô day trán, suýt nữa quên mất ông .
Cô  dậy: "Các   ngủ  ,   ngoài một chuyến."
"Sắp tắt đèn , lát nữa  còn về ?"
"Không cần để ý đến , cứ ngủ  ."
"Ừm."
Lê Kiến Mộc bước nhanh đến văn phòng của thầy Vương Lương.
Lúc cô đến, trong phòng vẫn sáng đèn. Ngoài Vương Lương còn  Lương Trung đang  đó, gương mặt tiều tụy, hai tay ôm trán, dáng vẻ đầy suy sụp.
Vương Lương  thấy thương hại cho lãnh đạo của trường,  nhịn    .
Hôm qua còn  vẻ đạo mạo, ai ngờ một đêm trôi qua  biến thành cầu xin giúp đỡ.
Thôi,  nên   gặp nạn, tránh mất công đức.
Lương Trung sốt ruột hỏi: "Khi nào Lê đại sư tới?"
Vương Lương thong thả rót một chén ,  tủm tỉm: "Chủ nhiệm Lương đừng nóng vội, bạn học Lê đang  đường đến, chắc sắp tới ."
Ông nhấp một ngụm , tiếp tục:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/489.html.]
Mộng Vân Thường
"Anh cũng   đấy, thời buổi  đầy rẫy bọn bịp bợm, đại sư chân chính như bạn học Lê  càng bận rộn. Những   tiền đều tranh  xếp hàng, chỉ để nhờ bạn học Lê giúp một tay. Nghe  hôm nay bạn  bận đến mức  kịp uống nước,   đang chờ mới vội vàng chạy qua đây."
Lương Trung im lặng.
Hiểu .
Đây là đang nhắc nhở ông .
Ông  xoa mặt, nghiến răng : "Anh yên tâm, chỉ cần Lê đại sư  thể giúp , tiền nong tuyệt đối  thiếu."
"Đương nhiên, đương nhiên! Chủ nhiệm Lương là  trọng chữ tín,  tin ."
Ai mà ngờ , hôm qua còn keo kiệt đến mức mấy trăm tệ cũng   bỏ .
Không lâu , Lê Kiến Mộc bước .
"Thầy Vương, chủ nhiệm Lương."
"Bạn học Lê đến !" Vương Lương  dậy,  ha ha: "Vậy    đây. Aizz, về trễ thế , cô em chắc chắn  càm ràm !"
Lương Trung áy náy: "Hôm nay cảm ơn ,    mời  uống rượu."
"Khách sáo  gì!"
Vương Lương    khoát tay, nghênh ngang rời .
Lê Kiến Mộc  sang  Lương Trung: "Tối hôm qua chủ nhiệm Lương  thấy gì?"
Lương Trung chậm rãi kể  những gì ông   chứng kiến.
Lê Kiến Mộc  ngạc nhiên.
Ngay  đầu gặp Phương Nguyệt, cô   bà  cung phụng tà vật, hơn nữa còn nhờ  nó suốt nhiều năm để thuận lợi  bề.
"Lê đại sư… vợ …   là quái vật ?" Giọng Lương Trung run run.
"Không , chỉ là thứ bà  dựa  quá tà ám mà thôi."
"Vậy nhà … còn an  ?"
Ông    thừa nhận, nhưng quả thực cả ngày nay  dám về nhà vì sợ chết.
Lê Kiến Mộc  ông  một lát  : "Nếu ông  thể chống  sự dụ dỗ ngọt ngào,  bước  phòng ngủ, thì vẫn còn tạm ."
Vấn đề là… ông   thể ?
Lương Trung im lặng, sắc mặt trầm xuống. Một lúc lâu , ông  nghiến răng : " đây   là cách lâu dài,   dứt khoát giải quyết  chuyện!"
Lê Kiến Mộc gật đầu: "Ông  yêu cầu gì?"
Lương Trung nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy phẫn nộ:
"Ly hôn!   bà    tay trắng. Hơn nữa…"
Mắt ông  đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi : "   gian phu là ai!"
Hôm nay, khi tìm hiểu thông tin từ cảnh sát, ông  mới phát hiện  một sự thật động trời—Phương Nguyệt  chi  ít tiền để thuê thủy quân bôi nhọ Lê Kiến Mộc.
Số tiền đó lớn đến mức khiến ông   giật .