Trương Siêu vội vã đẩy hộp quà về phía , giọng điệu kiên quyết:
"Không ,  ! Đại sư, cô nhất định  nhận lấy. Mấy thứ  đều là chút lòng thành của ."
Lê Kiến Mộc lắc đầu, thản nhiên :
"Ông chủ Trương vẫn nên nhanh chóng xử lý chuyện trong nhà  , tránh để đêm dài lắm mộng."
Ánh mắt Trương Siêu trầm xuống, thoáng hiện lên một tia kiên định.
"Đại sư yên tâm,  nhất định sẽ điều tra chuyện  rõ ràng. Nếu đúng là   giở trò…" Giọng ông  thấp xuống, gằn từng chữ: "Bất kể là ai,  cũng  đòi  công bằng."
Lê Kiến Mộc quan sát nét tướng của ông , thấy điềm  về việc trung niên mất con  biến mất, lúc  mới gật đầu rời .
Nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, Trương Siêu  ôm con trai  cửa hồi lâu,   một lời.
Vợ ông  vén rèm cửa bước , thấp giọng hỏi:
"Anh thật sự tin lời cô   ? Bình thường  vẫn luôn  Phú Quý là    của  mà."
Trương Siêu  khổ, giọng  pha lẫn chút chua chát:
"Em đừng châm chọc  nữa. Nếu chuyện  là thật… Đừng  là  em, dù  là ruột thịt  nữa, thì đây cũng là huyết hải thâm thù."
Ông  nheo mắt, vẻ mặt nghiêm túc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thien-kim-huyen-hoc-lai-di-livestream-boc-gach/49.html.]
"Nhờ  điều tra thật kỹ. Huyền Sư , và cả Phú Quý, đều  điều tra cẩn thận."
Vợ ông  khẽ gật đầu:
Mộng Vân Thường
"Được, em sẽ tìm  giúp . Bên phía cha em vẫn còn ít nhân mạch  thể nhờ vả…"
Lê Kiến Mộc rời khỏi tiệm nhang đèn,  tay cầm theo túi giấy vàng và chu sa. Cô  bộ  trạm xe bus, bắt chuyến xe cuối cùng trở về công trường.
Khu công trường  ở nơi hẻo lánh, đèn đường gần trạm xe  hỏng từ lâu, bầu  khí vì thế mà càng thêm vắng vẻ.
Vừa bước xuống xe, cô liền  thấy Triệu Cương đang  chờ ở trạm, dáng vẻ sốt ruột như mong mòn con mắt.
Thấy cô xuất hiện,   lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vã bước tới:
"Cuối cùng em cũng về ! Anh còn tưởng em xảy  chuyện gì. Nếu chậm thêm chút nữa,   báo cảnh sát  đấy!"
Lê Kiến Mộc khẽ , ánh mắt mang theo ý trêu chọc:
"Chỉ là trung tâm thành phố  thú vị một chút, nên em về muộn thôi. Không  ."
Triệu Cương nhíu mày, nghiêm giọng:
"Không  là .  mà sắp khai giảng , em đừng ham chơi quá. Thành phố lớn phồn hoa lắm, dễ khiến   lạc đường. Em đừng học thói  của mấy cô gái nhỏ ngoài . Sinh viên thì vẫn nên tập trung học hành,   tìm  công việc ,  tiền đồ thì mới  thể đường hoàng đặt chân  thành phố lớn, mở rộng tầm mắt."
Anh     nhận lấy túi đồ  tay cô, bộ dạng lải nhải y như bà  già, nhắc  nhắc   dứt.